TA DỤ DỖ NGƯỜI KHÔNG NÊN ĐỘNG VÀO RỒI

Bà ta dẫn đám cung nữ rời đi, không gây khó khăn cho ta nữa.

Ta ngồi trong sân, nhìn lá thu rơi rụng, nước mắt giàn giụa trên mặt.

Ngày vào cung ta không khóc, đêm nhớ Ân Cửu Dật đến mất ngủ ta cũng không khóc, nhưng khi nghe thấy lời Thái hậu nói, nước mắt như vỡ đê, không sao ngăn được.

Bà ta nhẹ nhàng lật qua mọi chuyện, như thể người làm tổn thương ta không phải là bà ta, như thể những lời nói đối đầu gay gắt trước đây chưa từng xảy ra.

Bà ta định nghĩa mối quan hệ giữa ta và Ân Cửu Thanh là gương vỡ lại lành, bà ta nói đó là "viên mãn".

Sự viên mãn trong mắt người ngoài đối với ta lại là sự dày vò đau đớn tận xương tủy.

Ta lại nhớ đến mùa thu năm ngoái, ta đã mất đi đứa con của mình.

Ta chờ Ân Cửu Thanh cho ta một lời giải thích, hắn xuất hiện sau mười mấy ngày, chỉ đứng ở cửa viện ta một lát, rồi không thấy bóng dáng nữa.

Chẳng lẽ lúc đó ta không đau lòng sao?

Ta và hắn vốn không phải là lưỡng tình tương duyệt, mối quan hệ dị dạng này lại được đưa ra ánh sáng vì một sai lầm khác.

Hắn nói sẽ cưới ta, cho dù lúc đó ta không yêu hắn, ta cũng đã từng nghĩ, gả cho một người, vun vén gia đình, sống một đời thuận buồm xuôi gió.

Lúc đó ta thực sự đã nghĩ đến tương lai với hắn.

Sau này quá thất vọng, ta liền không nghĩ nữa.

Tại sao cứ phải đợi đến khi ta yêu người khác, hắn mới nói với ta rằng, hắn yêu ta say đắm, hắn muốn ta quay về bên hắn.

Nhưng dựa vào cái gì? Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, gương vỡ làm sao có thể lành lại?



Ta nhìn những chiếc lá thu chậm rãi rơi xuống, nước mắt giàn giụa, gục mặt xuống bàn đá, vùi mặt vào khuỷu tay, tay áo ướt đẫm.

Mắt cay xè, ta khóc đến mức ngủ thiếp đi.

Tỉnh dậy lần nữa, ta đã nằm trên giường, hoàng hôn buông xuống, màn đêm đã đến, Ân Cửu Thanh nắm tay ta, nhẹ giọng hỏi: "Đói chưa?"

Ta gạt tay hắn ra, quay mặt đi lạnh lùng nói: "Không cần ngài lo."

Ta thà rằng hắn cau mày lạnh lùng nói chuyện với ta, còn hơn là cố gắng tỏ ra dịu dàng, điều đó khiến ta khó chịu.

"Thu Hà, khi nào thì nàng mới chịu để ý đến ta? Đã hơn mười ngày rồi, nàng vẫn không muốn nói chuyện với ta sao?"

"Ta đã phạt Nhiếp Chiêu Nghi cấm túc hai tháng, nàng ta sẽ không đến nữa."

Ta quay đầu lại: "Ngài nói sẽ tìm cho chàng ấy thầy thuốc giỏi nhất thiên hạ, ngài đã tìm chưa?"

Ân Cửu Thanh có chút nghẹn lời, giọng nói rất nhỏ: "Sau tang lễ đó, Phương trắc phi đã đưa huynh ấy đi vãn cảnh rồi."

"Tại sao không nói cho ta biết?"

"Nàng cứ nhất thiết phải nhắc đến huynh ấy sao?"

Ân Cửu Thanh cau mày: "Nàng đã từng yêu Liễu Triều Minh, yêu hoàng huynh, bây giờ bọn họ đều không yêu nàng nữa, tại sao nàng không thể tạm chấp nhận mà yêu ta một chút?"

Nhìn Ân Cửu Thanh với ánh mắt thêm vài phần thương hại, ta bỗng nhiên cảm thấy mình cũng không đến nỗi đáng thương.

65

Ân Cửu Thanh rút hết thị vệ canh gác trước cửa điện, không còn hạn chế hành động của ta nữa.

Hắn sai người của Nội vụ phủ đưa đến rất nhiều trâm cài trang sức, công công của Nội vụ phủ cười tủm tỉm nịnh nọt: "Trân phi nương nương, ân sủng của người là độc nhất vô nhị, Hoàng thượng rất quan tâm đến người."



Ta thấy chán ghét.

Lúc ở vương phủ, Ân Cửu Dật cũng thường xuyên tặng ta đồ, sẽ không có tên đáng ghét nào nhắc nhở ta phải biết ơn đội ơn từng giây từng phút như vậy.

Ta đang tự làm khổ mình, ta rơi vào vòng luẩn quẩn không thể thoát ra, một chi tiết nhỏ nhặt cũng có thể khiến ta chán ghét và cáu kỉnh.

Ta không thích những nữ nhân trong cung, không thích ánh mắt ghen tị và bất mãn của họ, như thể ta đã cướp đi ân sủng vốn thuộc về họ.

Ta trở nên kiêu ngạo dễ nổi nóng, nghe thấy các phi tần sau lưng nói xấu ta liền sai người đánh miệng họ, thanh danh của ta trong hậu cung ngày càng tệ.

Hình như lại trở về hồi nhỏ, ai cũng dám chế giễu ta.

Lúc đó họ chế giễu ta không phải vì ta là thứ xuất, mà là vì, ta là con của kỹ nữ.

Bây giờ ta đã thành nữ nhân được Hoàng đế sủng ái nhất, vẫn bị chế giễu khắp nơi.

Họ sợ Ân Cửu Thanh nghiêm khắc, không dám quyến rũ, liền suốt ngày nói những lời cay nghiệt, ghen tị với ân sủng của ta.

Hôm nay ta đang dạo chơi trong Ngự hoa viên, sau cây hoa quế có một nữ nhân giống phi tần đang bẻ hoa quế ném xuống đất, không ngừng lẩm bẩm với nha hoàn: "Sinh ra đã có tướng mạo hồ ly tinh, lại còn giả vờ cao ngạo lạnh lùng, nhìn thấy bộ dạng đó là thấy ghét, ai biết được lén lút câu dẫn Hoàng thượng như thế nào."

Những lời này ta đã nghe quá nhiều từ nhỏ đến lớn, ta xấu hổ và tức giận, tự động áp đặt vào mình.

"Ngươi là ai?" Ta không có ấn tượng gì với nàng ta.

Ta đột nhiên lên tiếng, dọa người kia giật b.ắ.n mình, vội vàng cúi đầu, dáng vẻ chột dạ như kẻ trộm: "Trân phi... Trân phi nương nương vạn an, thiếp thân là Mộ mỹ nhân ở Phúc An cung."

Ta tiến lên hai bước, nắm chặt cằm nàng ta quan sát, bất ngờ giáng cho nàng một cái tát tai vang dội: "Hoàng đế còn không dám mắng ta, chỉ bằng ngươi, cũng dám chỉ trỏ ta?"

Ân Cửu Thanh và Tề Mai sóng vai đi tới, hắn tiến lên nhìn bàn tay sưng đỏ tê dại của ta, nhẹ nhàng nói: "Tay chắc là đau rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi