TA DỤ DỖ NGƯỜI KHÔNG NÊN ĐỘNG VÀO RỒI

Quay đầu lại, hắn trầm mặt nhìn mỹ nhân đang quỳ trên đất nói: "Mỹ nhân Mộ thị, không tuân thủ quy củ, phạm thượng, phạt cấm túc hai tháng, giáng xuống làm Tài nhân."

"Hoàng thượng, sắp đến Tết rồi, các cung đang là lúc cần dùng bạc, chi bằng phạt bổng lộc một tháng để cảnh cáo?" Tề Mai thi lễ, cầu xin Ân Cửu Thanh: "Mộ mỹ nhân còn nhỏ, có lẽ là vô ý, mong Bệ hạ xem xét đây là lần đầu nàng ta phạm lỗi, tha cho nàng một lần."

"Vì Hoàng hậu đã cầu xin cho ngươi, vậy thì phạt bổng lộc một tháng. Lần sau nếu còn dám tái phạm, Trẫm tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ, còn không mau lui về tự kiểm điểm?"

"Tạ ơn Bệ hạ, tạ ơn Hoàng hậu." Mộ mỹ nhân rưng rưng nước mắt lui xuống.

"Lời đồn đại trong hậu cung chưa bao giờ ngừng nghỉ, gần đây còn có xu hướng ngày càng nghiêm trọng, Hoàng hậu nên quản lý cho tốt. Trẫm nể mặt mũi của nàng nên không nỡ trách phạt, nhưng chuyện này, Trẫm không muốn có lần sau."

“Vâng, thần thiếp biết rồi.”

Tề Mai liếc nhìn ta một cái, chậm rãi nói: “Là thần thiếp sơ suất, để muội muội chịu ủy khuất rồi.”

“Thôi, chuyện này không phải lỗi của nàng, nàng lui xuống đi.” Ân Cửu Thanh phẩy tay, ra hiệu cho Tề Mai lui ra.

Lúc này, Ân Cửu Thanh mới giống Ân Cửu Thanh mà ta quen biết, lý trí uy nghiêm, không cho phép phản bác.

“Bộ dạng tùy ý này mới giống nàng.” Ân Cửu Thanh xoay người, nhìn ta nói: “Thu Hà, nàng phải luôn tùy ý như vậy.”

Ta rất nghiêm túc quan sát Ân Cửu Thanh, nói ra suy nghĩ trong lòng: “Ngài phát hiện rồi sao? Trước mặt ta, ngài trở nên không giống chính mình. Ngài vốn là Thái tử điện hạ đọc đủ thứ thi thư, cương trực công chính. Về sau, ngài càng ngày càng xa lạ, ta sắp không nhận ra ngài nữa rồi.”



“Hôm nay ta mới hiểu, ngài vẫn là ngài. Ngài chỉ là trước mặt ta cố kìm nén, giả vờ dịu dàng, lấy lòng ta, đó không phải là con người thật của ngài. Vì một người không thích ngài mà thay đổi đến mức không còn nhận ra, ngài cảm thấy đáng giá sao?”

Lông mày Ân Cửu Thanh dần nhíu lại, lời nói có chút tức giận: “Nàng muốn nói gì? Nàng muốn nói nàng trước mặt hoàng huynh ta mới là nàng thật sao? Nàng vốn là người tùy ý kiêu ngạo như vậy, trước mặt hoàng huynh ta, nàng lại trở nên ôn hòa ngoan ngoãn. Người thay đổi đến mức không còn nhận ra chính mình, không phải ta, mà là nàng.”

“Ai mà không muốn làm tiểu thư khuê các đoan trang ôn nhu, ai muốn suốt ngày như đang đối đầu với kẻ thù? Chỉ là khi mưa gió ập đến, ta không thể không chui ra khỏi vỏ ốc, ta phải bảo vệ chính mình, ta chưa bao giờ có lựa chọn.”

“Tốt, tốt, tốt lắm.” Ân Cửu Thanh cười như không cười: “Là ta hiểu lầm nàng, là ta không hiểu nàng, chỉ có hắn ta hiểu nàng nhất. Nhưng hắn đã ngốc rồi, hắn rời khỏi kinh thành rồi, hắn không nhớ nàng nữa, hắn không cần nàng nữa.”

Lời hắn như một ngọn núi lớn, đè ép ta đến mức không thở nổi, sống mũi ta cay cay.

Ta phản bác kịch liệt, giọng nói run rẩy: “Chàng sẽ không bỏ rơi ta, là ngươi muốn ép ta vào cung, là ngươi uy h.i.ế.p ta.”

Ân Cửu Thanh im lặng một lúc, giọng nói càng ngày càng nhỏ, vô cớ nhiễm thêm vài phần bi thương: “Là nàng cầu xin ta trước, là nàng có việc cầu ta, là chính nàng đồng ý.”

“Năm đó cũng là hắn thừa dịp chen chân vào, là hắn dựa vào sự sủng ái của phụ hoàng, hèn hạ vô sỉ cướp nàng đi, nàng vốn nên là phi tử của ta.”

“Rõ ràng là ngươi không quan tâm đến ta, Thái hậu mới hiểu lầm, ép ta uống thuốc phá thai. Là ngươi vì nghiệp Đế vương của ngươi mà từ bỏ ta, là ngươi từ bỏ ta và hài tử của ta, tại sao ngươi lại cho rằng ta vẫn có thể không chút oán hận mà gả cho ngươi. Giữa chúng ta chắn ngang một mạng người, ngươi muốn ta coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra sao? Cho dù không có chàng, lúc đó ta cũng sẽ không muốn gả cho ngươi, ngươi không có tư cách nói xấu chàng.”

Ân Cửu Thanh cuối cùng cũng câm nín, môi mấp máy hồi lâu vẫn không nói nên lời, cuối cùng hắn không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.

66

Tuyết đông rơi lả tả, quan hệ giữa ta và Ân Cửu Thanh cũng phủ lên một lớp băng dày.



Ta không muốn để ý đến hắn, hắn cũng không muốn để ý đến ta.

Chương Cẩm Xán cách đây không lâu đã được hứa gả cho đích trưởng tôn của lão học sĩ Lâm gia.

Lâm gia đời đời làm quan văn, không dính dáng đến tranh đấu đảng phái, không biết vì sao lại phá lệ, cưới biểu muội của Hoàng đế.

Ta nghĩ một chút liền hiểu ra, Thái hậu và Ân Cửu Thanh dung túng Chương Cẩm Xán như vậy, chuyện này cũng không khó đoán.

Hôm nay, Ân Cửu Thanh đến Lâm phủ tham gia hôn lễ của Chương Cẩm Xán.

Ta vừa chui vào trong chăn, Ân Cửu Thanh được Tiểu Đức Tử dìu, say khướt đẩy cửa phòng ta ra.

Bước chân hắn loạng choạng, ngã ngồi xuống thảm dưới giường ta, mắt lim dim nhìn ta, trong mắt phủ một tầng hơi nước: “Thu Hà, nàng còn giận ta sao? Rốt cuộc làm sao nàng mới tha thứ cho ta.”

“Ngươi ra ngoài.” Giọng ta còn lạnh hơn cả tuyết đông.

“Chẳng lẽ chuyện đứa bé, nàng vĩnh viễn không thể quên được sao?” Hắn loạng choạng đứng dậy, cúi người xuống bên giường ta, đưa tay muốn sờ lên má ta.

“Ra ngoài.” Ta trừng mắt nhìn hắn, “bốp” một tiếng hất tay hắn ra.

Hắn đột nhiên ngã xuống, toàn bộ trọng lượng đè lên người ta, mơ màng vuốt ve lông mày ta: “Đừng động, ôm ta một cái, chỉ một chút thôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi