Ta tiện tay tát thêm vài cái nữa vào mặt Linh Nguyệt rồi bị cung nữ bên cạnh Thái hậu đè xuống đất.
"Đánh một trăm trượng cho ai gia!"
Ta hào hùng phất tay: "Cho bổn cung thêm một trăm nữa! Bổn cung không muốn chép kinh gì cả! Dùng gậy thay cho bút!"
Dù sao cũng không phải ta đau.
Ta nằm trên ghế, nghe tiếng gậy không ngừng vang lên, liên tục la lối: "Sao đồ ăn trong cung Thái hậu không ngon, các ngươi đều ăn không đủ no à?"
"Được, được, được." Thái hậu giận đến mức mặt cứng đờ, "Gọi Ngự lâm quân tới! Ai gia không tin không trừng trị được nàng ta!"
Ngự lâm quân chưa đến, nhưng Giang Trì, người lẽ ra phải lên triều sớm, đã vội vã xông vào cung Từ Ninh của Thái hậu: "Mẫu hậu, xin hãy nương tay!"
Thái hậu run rẩy ngón tay chỉ vào Giang Trì: "Con vì con tiện nhân không kính trưởng bối này, mà không lên triều sao?"
Ta bình tĩnh đứng dậy khỏi ghế, còn cẩn thận đỡ lấy Giang Trì, người đang ôm m.ô.n.g lảo đảo.
"Mẫu hậu muốn thần thiếp chép trăm lần kinh tâm, vậy thì xin Hoàng thượng cứ về trước, thần thiếp chép xong rồi sẽ về."
Sau một hồi hỗn loạn như vậy, Giang Trì nào dám để ta ở lại cung Từ Ninh: "Hoàng hậu theo Trẫm đi, Linh Nguyệt không sao, cứ để nàng ta chép kinh đi."
Sau lưng là tiếng mắng của Thái hậu cùng tiếng khóc của Linh Nguyệt, Giang Trì kéo ta về thẳng cung Thiên Nguyệt: "Túc Dương, nàng cố ý phải không?"
Ta lườm hắn một cái rõ to: "Thần thiếp cũng không ngờ Thái hậu lại có oán khí lớn như vậy với thần thiếp."
"Đi Thái y viện lấy ít thuốc mà thoa!" Giang Trì vừa xoa mông, vừa không dám ngồi xuống, "Không cần mỗi ngày đến thỉnh an Thái hậu, Trẫm sẽ đi cùng nàng vào ngày mùng một mỗi tháng."
Vì vậy ta hoàn toàn hưởng thụ cuộc sống nhàn hạ trong cung, ăn no mặc ấm, để phòng bất trắc, Giang Trì còn phái hai cung nữ đến canh giữ.
Nhưng không ngờ quả báo đến nhanh như vậy, khi ta đang sung sướng vừa ăn nho vừa xem thoại bản, thì một cơn đau dữ dội từ chân truyền đến.
Ta kêu gào lăn từ ghế mềm xuống, cố sức bò ra cửa, liên tục gọi Bạch Đào: "Gọi người! Mau gọi người! Đi đến cung Cần Chính của Hoàng thượng!"
Khi ta đau đến hoa mắt, Giang Trì dẫn người vội vã vào điện: "Túc Dương, nàng không sao chứ?"
Giang Trì không để ý tới vết m.á.u khắp người, liền cúi người ôm ta, người đang co quắp vì đau đớn. Bên tai là tiếng hét lên đầy lo lắng của Tiểu Cận Tử: "Bệ hạ, người còn đang mang thương tích!"
Đau đớn là ở ta, đều là nội thương cả!
"May mà nàng phái người đến kịp, nếu không trẫm e rằng đã phải bỏ mình tại chính điện rồi."
Ánh mắt Giang Trì hạ xuống, "Vừa rồi có một toán thích khách xuất hiện, mỗi chiêu đều muốn lấy mạng trẫm, nhưng không thể thắng được, liền đá thẳng vào... hạ bộ của trẫm!"
Ta gật đầu liên tục: "Quá đê tiện rồi!"
Thái y vội vã đến, sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, liền kê thuốc giảm đau cho ta, cũng kê thêm hai viên giảm đau cho Giang Trì.
Sau khi Giang Trì bôi thuốc, cơn đau giữa hai chân ta cũng giảm đi đôi phần, chỉ có điều vẫn cảm thấy lạnh lẽo.