Cha ta xúc động đến mức nước mắt tuôn rơi, nâng chén rượu nói rằng đời này chỉ cần ta sống tốt, từ chức cũng được, tận tụy vì Giang Trì cũng xong.
"Mẫu thân của Túc Dương vì việc nó bị bắt cóc mà căng thẳng đến mức mất sớm, ta thường bận rộn không ở trong phủ, luôn cảm thấy đời này có lỗi với Túc Dương."
Không biết vì sao mắt Giang Trì đỏ hoe, liền uống cạn chén rượu, "Tướng gia một lòng lo lắng cho Túc Dương, Túc Dương cũng hiểu thấu nỗi khổ tâm của tướng gia."
Hai người họ cùng nâng chén uống rượu, ta đau đầu muốn đập bể chén. Rượu là hai người tranh nhau uống, còn người thì tận ba người phải nằm ngang khiêng ra.
Giang Trì sau khi tỉnh rượu thì thân tâm khoan khoái, còn ta thì nằm trên giường mơ màng: "Giang Trì, người cố ý phải không!"
"Sao rượu trẫm uống lại làm cho nàng thêm can đảm? Dám gọi thẳng tên trẫm?" Giang Trì đưa tay ôm lấy ta, nhét vào xe ngựa, "Về cung bảo Lâm Thái y kê cho chúng ta chút canh giải rượu uống."
Vì việc này mà trong kinh thành mọi người đều biết phu thê ta mới cưới, tình cảm nồng thắm như keo sơn. Ngay cả khi hắn lên triều, ta cũng phải ở trong cung Cần Chính để đọc sách bên cạnh.
Mẫu hậu của Giang Trì cũng tin tưởng điều đó, nhiều ngày liền khuyên hắn đừng bị ta mê hoặc, nhất là khi cha ta còn là tể tướng. Bà ta còn thường xuyên bảo Lâm Nguyệt mang canh đến để giám sát hai ta.
Giang Trì bực bội, ném tấu chương xuống đất: "Mấy lão già này, viết tấu chương cứ như lạc vào mây mù, không thể nói thẳng ra sao! Nhìn mà trẫm bực cả mình."
Ta gãi đầu, quay sang dặn Bạch Đào mang đến một chén canh táo đỏ đảng sâm. Sau khi uống hai chén canh, Giang Trì cũng bình tĩnh lại phần nào, còn hỏi ta uống gì cho hắn một chén nữa.
"Canh táo đỏ đảng sâm, bổ huyết."
Giang Trì ngơ ngác nhìn ta: "Vậy mấy ngày qua trẫm đau n.g.ự.c cũng là do nàng tới tháng à?"
Ta gật đầu, đưa ra đôi tay tội lỗi: "Hay để thần thiếp giúp người xoa bóp nhé? Thần thiếp rất thành thạo."
Giang Trì miễn cưỡng gật đầu, nhưng ta mới xoa được hai cái thì ngoài cửa đã vang lên giọng nói của Lâm Nguyệt: "Biểu ca, cô mẫu bảo ta mang canh sâm đến cho huynh."
Lâm Nguyệt bưng canh vào điện, ánh mắt rơi ngay trên tay ta đang xoa n.g.ự.c Giang Trì: "Giữa ban ngày ban mặt, hai người đang làm gì vậy!"
"Cút ra ngoài!" Giang Trì đổi sắc mặt, "Thừa Viễn hầu dạy ngươi quy củ như thế này sao?"
Giang Trì ôm lấy eo ta, quát lớn với Lâm Nguyệt: "Không thông báo mà tự ý xông vào thư phòng trọng địa là tội chết."
"Tiểu Cận tử, đưa nàng ta về phủ hầu, nếu học không được quy củ thì để nàng ở lại đó mãi đi!"
Lâm Nguyệt khóc như hoa lê gặp mưa: "Biểu ca..."
Ta bình tĩnh xoa bóp n.g.ự.c rắn chắc của Giang Trì: "Biểu ca, người ta đi rồi, đừng diễn kịch với ta nữa."
"Đừng dừng lại, tiếp tục xoa đi!"
Giang Trì rút tay đang ôm eo ta ra: "Thái hậu không chỉ thèm khát ngôi vị của nàng, mà cả ngôi vị Hoàng đế của trẫm cũng đang trong tầm ngắm."
Ta nghe mà lòng rúng động, vội bịt tai lại: "Chuyện không nên nghe!"