“Dương Dương, cách biệt đã mấy tháng, lòng ta đầy lo lắng, gần đây thời tiết không ổn định, mong nàng tự bảo trọng.”
Ta sợ hãi vội vã xua tay: “Hắn chỉ đến đây vài tháng trước đưa cá chép cho cha ta, hai ta còn chưa gặp mặt!”
“Giờ hoàng huynh ngang nhiên đoạt tình, lòng ta đau đớn không chịu nổi, chỉ mong sau khi mọi việc thành, ta có thể cùng nàng đến biển xanh trời rộng, đồng hành đến chân trời góc bể.”
Ta nắm bắt ý chính: “Sau khi việc thành? Việc gì thành? Hắn thật sự muốn phản sao?”
Giang Trì tức giận liếc ta một cái: “Thư viết cho nàng, nàng lại hỏi Trẫm?”
Ta chạm vào, cơn ớn lạnh chạy khắp người: “Hắn không giống người viết những lời lãng mạn này!”
“Phụ hoàng thích nhất là Giang An phong lưu tao nhã, lời nói văn chương mượt mà.”
Giang Trì với đôi mắt đỏ hoe kể ta nghe về thời thơ ấu bị Tiên Hoàng yêu cầu khắt khe, sáng chiều nghiêm khắc dạy dỗ.
“Trẫm từng nghĩ chỉ cần làm tốt thì sẽ nhận được lời khen ngợi từ phụ hoàng, nhưng sau đó Trẫm phát hiện dù Giang An chẳng làm gì, phụ hoàng vẫn tán dương hắn.”
Giang Trì nghẹn ngào, “Vào ngày sinh nhật phụ hoàng, Trẫm hân hoan đến tặng bài thơ chúc thọ Trẫm đã viết, nhưng lại thấy phụ hoàng cúi xuống đất đóng giả con ngựa cho Giang An cưỡi.”
Ta nghiêng đầu, hôn đi những giọt lệ đang chực trào trên hàng mi Giang Trì: “Từ nay có ta ở bên, ta sẽ cùng người, nhưng cưỡi ngựa thì không được, ta không chịu nổi người đâu.”
Giang Trì đột ngột cúi đầu, chặn lại mọi lời ta chưa kịp nói trên môi: “Dương Dương, nàng phải nhớ kỹ mọi lời nàng nói!”
Dưới ánh đèn, bóng hình chúng ta không ngừng lay động, Giang Trì rên rỉ: “Đau quá.”
Một cơn tê dại từ đốt sống lưng bò lên đỉnh đầu, ta cũng rên rỉ theo: “Ừm~”
Ta đưa tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán Giang Trì, ngón tay lướt qua eo bụng rắn chắc của hắn: “Bệ hạ, chút đau này cũng không chịu nổi sao?”
Giang Trì nắm lấy tay ta, dịu dàng đưa xuống dưới: “Dương Dương có muốn kích thích hơn một chút không?”
Sức nóng trong lòng bàn tay không ngừng nhảy nhót, khiến miệng ta khô khan, ngay cả bên tai cũng chỉ nghe thấy tiếng rì rầm.
“Dương Dương... nhẹ tay thôi nhé~”
Nến lung lay, tóc rối tung, n.g.ự.c thơm lan mềm, tuyết đè hoa mai.
Chớ hỏi đêm xuân khi nào tận, giận hờn hờn dỗi, nụ cười vẫn đọng khóe môi.
Trong đầu bừng lên từng chùm pháo hoa, ta thở hổn hển: “Thần thiếp e rằng thực sự phải mọc thêm tay rồi.”
“Dương Dương, nhanh chóng đem đốt hết mấy cuốn sách vớ vẩn của nàng cho Trẫm!”
Giang Trì lật ta như lật bánh tráng, trong lúc mơ màng ta chỉ nghe thấy hắn nói đã viết thư hồi âm và đặt vào tráp trang điểm cho ta.
Khi mở mắt ra lần nữa, ta đang quấn trong chăn, cuộn tròn như cái kén bị Giang Trì đặt trên ghế mềm trong thư phòng.
Giang Trì vừa xoa eo vừa phê duyệt tấu chương, nhìn ta không vui: “Dương Dương, chút khổ này mà nàng cũng để Trẫm chịu thay!”
Ta thoải mái vươn người, vừa mở miệng giọng đã khàn đặc: “Chúng ta là phu thê một thể, chịu khổ chút cho ta thì sao chứ?”
Giang Trì cúi đầu lại gần, hôn ta vài cái: “Đừng nằm nữa, dậy dùng bữa sáng đi, Trẫm đã dùng rồi.”