TẠI HẠ KHÔNG PHẢI LÀ NỮ

Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

“Thánh đấu sĩ thư sách các ngươi tiếp tục lấy phương thức còn tiếp nói cho những hài tử khác, cũng kéo bọn họ yêu chính nghĩa.

“Vâng, đạo sư cứ việc yên tâm. Coi như đánh chết chúng ta cũng sẽ không nói là đạo sư giáo.” Khấu Tiểu Trọng cùng Từ Tiểu Lăng thái độ phi thường kiên định.

“Chúng ta cũng sẽ lấy sinh mệnh bảo vệ thư sách sư phụ dạy cho chúng ta.” Thạch Tiểu Tuyền cùng Tống Tiểu Trí cũng thật tình tỏ thái độ như vậy.

“Cái này cũng không cần sinh mệnh đến giữ gìn chúng nó. Nếu lúc cần thiết, thà rằng từ bỏ chúng nó bảo toàn chính mình.” Ngô Minh nhắc nhở: “Tuyệt đối đừng liều chết chống đỡ, thời điểm nên linh hoạt thì phải linh hoạt. Sinh mệnh nhưng chỉ có một lần, ta không hi vọng các ngươi có chuyện.”

“A? A… Rõ rồi.” Bọn nhỏ không phải đầu óc trì độn, rất nhanh rõ ràng ý tứ của Ngô Minh. Núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt*. (*留得青山在不愁没柴烧)

“Con đường tu luyện không phải đơn giản như vậy, các ngươi phải không ngừng kiên trì. Có thể ta một tháng đều không để ý thải các ngươi, chính mình cũng không thể lười biếng.”

“Phải! Đạo sư, chúng ta đều ghi tạc trong lòng.”

Kỳ thực Ngô Minh chính mình xưa nay tựa là người đủ lười biếng.

Ai lúc nào thì nhìn thấy nàng chủ động luyện công khắc khổ qua? Nếu không phải là kẻ địch làm cho nàng bất đắc dĩ, mới sẽ không có bao nhiêu động lực dụng công tu luyện. Nàng có thể dõng dạc như thế giáo dục tiểu hài tử, da mặt là đủ dầy, chính mình cũng không có nửa điểm đỏ mặt.

“Nếu là có cái gì không quyết định được, phải thương lượng nhiều thêm không nên khinh xuất, cức thủ* nan giải thì mới đến tìm ta.” Ngô Minh cảm thấy thật giống như có rất nhiều lời muốn căn dặn, cuối cùng ngẫm lại vẫn là đừng làm một người bà bà mụ mụ** đạo sư, mới nói một câu cuối: “Mấy người các ngươi nghỉ ngơi trước đi, đêm qua nhưng là thức suốt đêm.” (*棘手 – bó tay) (**nói dài dòng; nói đi nói mãi)

Bốn đứa bé tương đương cảm kích: “Đa tạ quan tâm. Đạo sư thực sự là đối với chúng ta quá tốt rồi.”

Ngô Minh ở dưới ánh mắt nhiệt tình của bốn đứa trẻ nhìn theo đi ra ngoài.

Ngoài miếu là công chúa điện hạ ngọc mã kim xe.

Đương nhiên đây là một loại ý tứ hào hoa phú quý, cũng không phải xe ngựa tựa là vàng ngọc đúc ra. Bất quá xe ngựa trang hoàng cùng nghề khéo léo của người thợ đều là đạt đến trình độ siêu nhất lưu, hơn nữa tượng trưng thân phận tuyệt nhiên siêu phàm. Năng lực lấy sắc vàng sáng làm trang sức, thuộc về có phong hào công chúa điện hạ đặc quyền.

“Chu cô nương, công chúa điện hạ trời vừa sáng liền thúc chúng ta tới đón người.” Một cái cung nữ ở ngoài cửa chờ đợi.

Đây là thiếp thân cung nữ bên người Tình công chúa. Sáng sớm liền chạy tới đây chờ đợi.

“Ta còn muốn chưa ăn điểm tâm đây.” Ngô Minh theo bản năng mà muốn kéo dài thời gian.

Tuy rằng muốn đi gặp chính là một đại mỹ nữ, bất quá luôn cảm thấy đối phương có chút quá nhiệt tình, trái lại khiến Ngô Minh cảm thấy không có cảm giác chinh phục.

Hoặc là nói, chỉ có trái cây chính mình lấy xuống mới hảo ngọt? Giống Mục Thanh Nhã bị Ngô Minh bài cong*, vậy thì mỹ vị đến cực điểm. Tình công chúa bởi vì là hoa bách hợp loại này nên luôn dính sát mỹ nữ, trái lại khiến Ngô Minh hứng thú không lớn? (*bẻ cong)

Đương nhiên duyên cớ không phải đơn giản như vậy. Nguyên nhân chủ yếu còn là Tình công chúa thực sự đầu óc quá tốt. Ngô Minh luôn cảm giác thời điểm mình ở cùng với nàng phải luôn lo lắng đề phòng. Chỉ lo có cái câu nói lỡ nào liền tiết lộ nội tình. Nói không chừng mấy câu trước còn đang muốn nói cười tủm tỉm liếc mắt đưa tình, câu tiếp theo liền đem ngươi đưa vào thiên lao.

Ngô Minh cũng là cân nhắc qua tình huống bị người nhìn thấu. Vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có thể nắm lấy Tình công chúa làm con tin là ý kiến hay?

Hơn nữa bọn cướp không phải chuyên nghiệp đối với con tin nữ nhưng là… Khà khà, chí ít chiếm chút lợi lộc là không thiếu được.

Ngô Minh bên này chính đang yy trong đầu, vị cung nữ kia sáng sủa cười nói: “Khi đến công chúa điện hạ liền nói, Chu cô nương chắc chắn là vẫn không có ăn điểm tâm, thậm chí khả năng nói một đêm không ngủ muốn ngủ bù.”

“A? Nàng làm sao biết ta một đêm không ngủ?” Ngô Minh tâm trạng hơi động, sợ bị người giám thị.

Bất quá tiến hóa khung máy móc sức quan sát cùng tính nhạy cảm không phải là đồ bỏ, Ngô Minh ngẫm lại trừ khi nhân vật cấp bậc bên trên Long lão như tam thánh. Mới có khả năng ẩn giấu được trước sự cảnh giác của mình hiện tại.

Cung nữ cười đáp: “Công chúa điện hạ nhà ta nói Chu cô nương thương xót cô nhi, tối hôm qua nếu không chịu rời đi, nhất định là muốn trắng đêm bận rộn. Chí ít bận bịu đến sau nửa đêm là tránh không được.”

Cũng phân tích đến không sai. Ngô Minh trong lòng khen ngợi.

“Công chúa điện hạ nhà ta đã ở Thường Tình cung chuẩn bị xong nước chè xanh cùng món ăn điểm, chỉ đợi cô nương qua đó nghỉ ngơi. Chính là cô nương muốn chợp mắt một lúc, cũng đã sớm chuẩn bị hương duy vãn trướng*, chỉ đợi cô nương tại đủ ngọa thân**.” Cung nữ nhường ra vị trí bàn đạp xe ngựa thỉnh cầu Ngô Minh lên xe: “Chu cô nương mời.” (*gối đệm màn thơm) (**vừa đủ chỗ để nằm kiểu dựa nửa thân người)

Không lời để nói, Ngô Minh không thể từ chối thịnh tình, chỉ có thể tùy theo rời đi. Chỉ có điều lúc rời đi còn muốn cố ý căn dặn lão miếu đầu mục đối với song tiểu long quan tâm nhiều hơn chút. Cũng quản chế được thỏa đáng rộng rãi chút.

Xe ngựa lái vào cửa lớn Vũ đô, vừa vặn từ trên đường cái trước mặt đụng phải Mặc vương tử cùng Báo lão lại đây.

“Ai. Chu cô nương?” Độc Cô Mặc liếc mắt liền nhìn thấy Ngô Minh.

Báo lão ảo não nói: “Chúng ta còn muốn dự định đi đón ngươi, không ngờ…”

“Không ngờ bị Tình công chúa giành trước.” Ngô Minh cười nói: “Phỏng chừng Tình công chúa để vị cung nữ tỷ tỷ này một đêm không ngủ, sẽ chờ thời điểm hừng đông mở cửa thành, nàng liền đi xe tới đón ta.”

Vị cung nữ ngồi ở nơi bản xe đằng trước kia kinh ngạc nói: “Càng không gạt được Chu cô nương.”

Độc Cô Mặc thở dài: “Tuy rằng biết rõ nữ phụ tá của ta sẽ bị mượn đi một đoạn thời gian, nhưng trong lòng thực sự lo lắng. Chu cô nương nhưng có cái chỗ gì không vui, hãy cứ đến tìm ta.”

Ngô Minh thấp giọng nói: “Đa tạ công tử. Ta ở cô nhi viện vừa ý mấy đứa trẻ. Tựa hồ rất có tiềm lực, đã sắp xếp lão miếu đầu mục chăm sóc nhiều một chút. Công tử nếu là có thời gian nhàn hạ, liền thu xếp để ở bên cạnh mấy đứa trẻ cô nhi kia nhiều hơn, tự nhiên sẽ để bọn chúng được sưởi ấm trong lòng. Cái gọi là sóng lớn đào sa*, công tử có thể nhìn ra đến hạt giống tốt.” (*rửa cát trong sóng lớn – ở đây ý nói là phép ẩn dụ cho việc sàng lọc.)

“Ta rõ ràng.” Độc Cô Mặc biết đây là nàng đang nói cho mình có nhân tài mới. Nhất thời đem chuyện này cất ở trong lòng.

“Ta còn chuẩn bị cấp cho công tử ngươi một điểm kinh hỉ, chỉ là tạm thời không nói cho ngươi.”

Ngô Minh biết sự tình song tiểu long không thể hoàn toàn gạt Độc Cô Mặc, chí ít sự tình chính mình đối với bọn chúng có nhiều chăm sóc hơn, từ lão miếu đầu mục nơi đó cũng sẽ biết, trái lại dễ dàng sản sinh lòng nghi ngờ. Như vậy đã nói với hắn trước, hắn cho rằng sự tình nàng che đậy là kinh hỉ dành cho hắn, đương nhiên sẽ không quá mức để ở trong lòng, cũng liền dễ làm.

“Kinh hỉ a?” Độc Cô Mặc vừa nghe cảm thấy thú vị.

Sẽ là đối với mình che giấu cái gì đây? Quên đi, liền tùy vào nàng. Độc Cô Mặc cân nhắc một thoáng, cũng không biết Chu Chỉ Nhược là xuất phát từ tâm tính yêu thích chơi nháo của thiếu nữ, hay là một loại biểu đạt tình cảm thiếu nữ nào đó. Ngược lại nếu có thể nói ra đến, chung quy không phải chuyện tình xấu.

“Trong phủ cũng không có thiếu sự tình chờ đợi khách khanh xử lý, nếu là có rỗi rảnh, nhất định phải hồi phủ đến.” Độc Cô Mặc hết sức một biểu đạt thâm tình đối với Ngô Minh nói: “Chính là về phần tư, phủ Mặc vương tử cũng là nhà của ngươi. Cảm thấy mệt mỏi, trở lại ngồi một chút.”

Ngô Minh nghe được cả người nổi da gà, miễn cưỡng nói: “Ta biết rồi.”

Cùng Độc Cô Mặc cáo từ sau, Ngô Minh còn muốn ở chỗ không gió có chút phát lạnh.

Liền ngay cả vị cung nữ ngồi ở trước xe ngựa kia cũng xoa xoa cánh tay chính mình thầm nói: Da gà đều nổi lên, không nghĩ tới Mặc vương tử cư nhiên có thể nói lời buồn nôn như vậy. Xem ra Tình công chúa thích ý vị Chu cô nương này, ở nam tử bên kia cũng đúng là vô cùng được hoan nghênh.

Nàng biết sau khi Tình công chúa từ chỗ hoàng phi bên kia trở lại, tự mình mang theo cung nữ cùng bọn hạ nhân thu xếp Thường Tình cung. Một ít sách tịch, bồn cảnh, dù cho là giấy và bút mực thư phòng đã được bày ra, đều do nàng tự mình xem qua chỉnh lý.

Dĩ vãng công chúa chưa từng quan tâm tới loại việc của hạ nhân này, dù cho là hoàng phi đến trong cung làm khách, nàng đều không có lưu ý qua những chi tiết nhỏ này.

Cung nữ cũng biết sự tình võ đài chiêu phu, cũng biết Tình công chúa đối với nam tử căn bản nhìn thẳng đều không có xem qua. Hôm nay có thể ân cần như thế tới đón Chu cô nương, cái tâm tư kia của nàng quả thực là sáng tỏ đặt tại trên mặt đài.

“Chu cô nương, thực sự là xảo a.” Vừa tới cửa cung, cũng không cần truyền báo, liền nhìn thấy thân ảnh ục ịch của Bành đại tổng quản.

“Ai nha, Bành đại tổng quản.” Ngô Minh mau mau xuống xe thi lễ.

Bành đại tổng quản đầy mặt tươi cười, vẫy phất trần lại nói: “Tạp gia người già rồi nên dậy được sớm, hừng đông liền cảm thấy kỳ quái làm sao đầy sao trời không hạ xuống. Mắt thấy vầng thái dương màu vàng nhô lên một bên, những ngôi sao kia mới không cam lòng biến mất xuống. Lúc này mới hiểu được, nguyên lai bọn họ là đang đợi Chu cô nương tới bên này.”

“Đại tổng quản người đúng là có năng lực diệu ngữ.” Ngô Minh hì hì cười.

“Hôm qua hoàng thượng sắp xếp Chu cô nương tìm đọc văn điệp, lại muốn chuẩn bị rất nhiều điệp báo chi sự, không nghĩ tới đã vậy còn quá để bụng, thái dương mới nhô lên liền đã đến a.” Bành đại tổng quản trợn mắt nói mò. Ngô Minh theo từ ngoài thành đi đến, mặt trời đã lên cao đến can* đầu, hắn còn muốn có thể nói sớm như thế. (*sào tre)

“Bành đại tổng quản quan tâm như vậy, ta cảm kích trong lòng.”

Bành đại tổng quản nhìn xe trượng Tình công chúa nói: “Chu cô nương nhưng là phải trước tiên đi Tình công chúa Thường Tình cung?”

“Chính là vậy.”

“Mời tới bên này, Tạp gia đến vì cô nương dẫn đường.” Bành đại tổng quản phi thường nhiệt tình mang theo Ngô Minh tiến vào trong cung.

Cung nữ tự nhiên không thể cùng đại tổng quản giành trước dẫn đường, lẳng lặng mà đi theo phía sau hai người.

Cái bộ phận nội cung này, cách đi cùng lần trước khi đến tuyệt nhiên không giống. Bởi vì công chúa điện hạ Thường Tình cung tuy rằng nằm ở bộ phận nội cung, nhưng cũng không phải ở hoàng cung nữ quyến phía tây thông thường. Mà là nằm ở vị trí thượng giai bên bờ đông cung, ngay sát bên cung điện hoàng hậu nương nương.

Bởi vậy có thể thấy được, Huyền Vũ Hoàng đối với Tình công chúa khá là yêu thích, nàng cũng không thẹn là đại hồng nhân tâm điểm của hoàng cung những ngày gần đây.

Bành đại tổng quản giới thiệu: “Thường Tình cung nguyên danh là Vũ Lâm cung. Vốn là thái thượng tiên hoàng phạm vào cái sai lầm, lại bị mưa xối, mới đặt cho tòa cung điện cái tên này làm kỷ niệm. Hôm nay vừa mới do hoàng thượng một lần nữa đổi tên là Thường Tình cung, lại cùng ban cho Trần gia trang viên ở ngoài bốn trăm dặm nam Vũ đô.”

“Trần gia trang viên?”

“Là nơi nhà mẹ đẻ của Tình công chúa ở ẩn. Hoàng thượng long ân lớn thịnh, dù là nơi nhà mẹ đẻ Tình công chúa ở ẩn cũng dựa theo phi tử xuất hành xây kiến trang viện.”

“Ai nha, cũng thật là hoàng ân cuồn cuộn.” Ngô Minh kinh ngạc.

“Chu cô nương, ngươi đã tới.” Tình công chúa đã sớm đợi ở cửa Thường Tình cung. Xa xa nhìn thấy Ngô Minh liền khẽ gọi một tiếng, nhẹ nhàng bước liên tục tiến lên đón.

Tình công chúa một thân vàng sáng nga sam* váy dài, đôi mắt đẹp đảo mắt, trong tay một cây quạt tròn nhẹ lay động. Ánh nắng ban mai bên trong tịnh ảnh phù quang, đẹp đến nỗi Ngô Minh cảm thấy chói mắt. (*áo lông ngỗng)

Tới gần sau, nàng hướng Bành đại tổng quản hỏi thăm nói: “Làm phiền Đại tổng quản vì Chu cô nương dẫn đường, Vũ Tình thực sự là không dám nhận.”

“Tình công chúa nói lời này, nhưng là chiết sát* Tạp gia rồi!” (*xấu hổ không xứng với lễ đó)

Hai người khách khí vài câu, Bành đại tổng quản liền rời khỏi.

Tình công chúa kéo tay Ngô Minh lại, vui cười thật giống như mang theo bạn thân đi dạo khuê phòng, hai người đồng thời hướng vào nội cung đi đến. (chưa xong còn tiếp…)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi