TẠI HẠ KHÔNG PHẢI LÀ NỮ

Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Ngô Minh cùng Tình công chúa cùng đi hướng về Thường Tình cung.

Tình công chúa cười tươi như hoa, Ngô Minh hơi có hàm súc.

Không ít các cung nữ thì lại ở nơi kín đáo nhìn hai người, thậm chí cung nữ cung điện bên cạnh đều lặng lẽ chạy tới.

“Đó chính là Chu Chỉ Nhược a.”

“Đúng là nàng? Người thật là đẹp nha.”

“Đứng ở bên người Tình công chúa chúng ta còn muốn có năng lực không kém, lần thứ nhất nhìn thấy mỹ nhân xinh đẹp như vậy đây.”

Cung nữ hầu hạ trong cung lần thứ nhất nhìn thấy Ngô Minh, không khỏi tặc lưỡi: Người thật là đẹp đẽ giống như công chúa vậy a.

“Mấy ngày trước đây chiêu phu võ đài, tựa là Chu Chỉ Nhược lực áp chư vị nam tử, tài hoa kỳ tài khiến Tình công chúa cũng khen không dứt miệng.”

“A, ngày ấy nhìn thấy nữ hồng hoạ thơ từ, đều là nàng?”

“Cũng không phải sao, đều là Chu Chỉ Nhược.”

“Ai nha, ta vừa nghĩ tới những câu thơ kia, quả thực cả người đều như say ngất. Trừ khước ô sơn bất thị vân… Thật tốt đẹp! Nếu là cái nam tử nào đem bài thơ này viết cho ta, ta nhất định phải gả cho hắn.”

“Oa! Không nghĩ tới thật sự có nữ tử vô lễ* với Tình công chúa của chúng ta.” (*ý là kiểu tỏ tình bằng một cách cool ngầu ấy)

“Hai người bọn họ cùng nhau, khí chất tuyệt nhiên bất đồng.”

“Đúng nha, Tình công chúa chúng ta cao quý mỹ lệ giống một đóa hoa mẫu đơn. Vị Chu Chỉ Nhược này thật giống như là hoa phù dung vậy, tuy rằng thân mang trang phục rất thanh nhã, nhưng càng nhìn là càng thấy kiều diễm.”

“Nếu ta là nam tử, chỉ sợ đêm nay liền ngủ không yên.”

“Ta khẳng định là muốn phạm bệnh tương tư.”

“Là chính ngươi nghĩ xuân chứ?”

Các cung nữ đè thấp thanh âm, lặng yên nhốn nháo loạn tùng phèo.

Tình công chúa tâm tư đều ở trên người Ngô Minh, không có chú ý tới, Ngô Minh nhưng đều nghe vào trong tai, thậm chí dư quang khóe mắt đều nhìn thấy.

Chính mình cũng trở thành danh nhân rồi a, tuy rằng ta cực kỳ biết điều thu liễm. Nhưng vẫn là làm người khác chú ý.

Bất quá hấp dẫn nữ tử chú ý là không dùng đến a, then chốt là chú ý tiến vào địa hạt quyền lực cao tầng nước Vũ.

Chỉ là, hiện tại đầu tiên muốn cân nhắc chính là Du Du quận chúa. Nếu như có cơ hội, trước tiên đem nàng cứu về nước Tề đi. Bằng không tiểu hài tử này liền có có thể trở thành mồi dẫn hỏa chiến tranh.

Nước Vũ không sợ chiến tranh, nước Tề nhưng cũng là tên đã lắp vào cung, kế hoạch thiên hạ thái Bình của mình nhưng là bị thổi bay.

Ngô Minh không muốn nhìn thấy cảnh tượng thây chất đầy đồng.

Bất quá hiện tại đi tới Thường Tình cung. Muốn tìm cơ hội chậm rãi bộ thoại mới có thể đi nhìn Du Du quận chúa. Đặc biệt ở trước mặt Tình công chúa, hơi có điểm nôn nóng khả năng sẽ dẫn tới nàng hoài nghi.

Đụng với cái Tình công chúa suy nghĩ cực nhanh này, thậm chí rất nhiều lúc cái trí tuệ giả này có thể nhìn thấu tâm tư của mình, cũng thật là đau đầu a.

Ngô Minh câu có câu không ứng phó Tình công chúa.

“Đây là thư phòng của ta.” Tình công chúa mang theo Ngô Minh đi khắp nơi.

Ngô Minh dẻo miệng khích lệ nói: “Thấy tự như người, Tình công chúa coi quả thật là người mỹ tự hay.”

Tình công chúa trên mặt hơi đỏ lên: “Đối với ngươi so ra có thể chênh lệch không phải một chút.”

Không biết làm sao, Tình công chúa tuy rằng được người khen tặng vô số lần, nhưng gặp Ngô Minh khen một câu như thế, liền cảm thấy mặt đỏ tới mang tai.

Chẳng lẽ chính mình thật sự chọn trúng nàng? Tình công chúa thầm nhủ trong lòng. Chính mình tuy rằng đã sớm biết đã đối với nàng có hảo cảm, nhưng đạt đến trình độ như thế này nhưng là vượt quá sự tưởng tượng của chính mình.

Nếu là một cái cô gái tầm thường. Đa số rơi vào võng tình không thể tự xét lại. Mà Tình công chúa loại người thông minh này, ở biết rõ ràng mình thích một người sau, còn muốn năng lực thường xuyên cảnh cáo chính mình chú ý chừng mực.

Chỉ có điều, có thể không làm được đến đây? Đương nhiên nàng vẫn chưa tới trình độ hãm bùn đủ sâu.

“Ngươi có thể hai tay cùng viết chữ sao?” Ngô Minh đột nhiên chú ý tới kiểu chữ Tình công chúa có chỗ không đồng nhất. Cùng trên một tờ giấy, bút pháp chữ viết hơi có sự khác biệt.

“Luyện qua, thế nhưng không được.” Tình công chúa tự giễu cười nói: “Ngươi xem, vài cái nét bút này đều là nét bút hỏng. Đầu bút lông tay trái trước sau không thể như ý. Nghe nói nước Tề Tiêu Nhược Dao có thể hai tay vận bút.”

“Nàng có thể?” Ngô Minh giả vờ kinh ngạc nói: “Ngươi gặp rồi?”

Tình công chúa tiếc nuối: “Không có, phụ hoàng chính đang tranh thủ đạt được bút tích viết bằng hai tay của nàng. Thế nhưng không làm rõ được chính là. Bút tích của nàng thường thường biến hóa. Hơn nữa không chỉ là một loại biến hóa, dựa theo điệp báo nói có thể đạt đến mười mấy loại. Phụ hoàng cũng hoài nghi điệp báo có sai lầm hay không.”

Ngô Minh rõ ràng. Bút tích biến hóa là bởi vì tự ta lúc trước ở nước Tề nhàn đến làm ác, sao chép các loại bút pháp mấy cái triều đại của chư vị đại gia ở một thế giới khác.

“Có một loại bút thể gầy gò, viết lên đặc biệt thú vị.” Tình công chúa để cung nữ hầu hạ mài mực, đề bút viết một thoáng: “Ta ở Dưỡng Tâm Điện của phụ hoàng từng thấy nguyên tích, đại khái là đường nét này.”

Theo trong miệng nàng giới thiệu, đẹp đẽ gầy kim thể xuất hiện ở trên tờ giấy.

“Chữ tốt a. Quả thật là rất đẹp!” Ngô Minh khen.

“Là nói ta hay là nói nàng?” Tình công chúa hì hì nở nụ cười.

Ngô Minh không được nửa điểm kẽ hở nói: “Đều vậy. Như cái kiểu chữ này không phải nàng nguyên lập. Như vậy ngươi mạnh hơn nàng lợi hại hơn nàng.”

“Làm sao lại để mắt ta như thế?”

“Năng lực gặp một lần liền phục chế viết ra, vẫn không tính là bản lĩnh? Tuy rằng ta không biết nguyên tự ra sao, nhưng xem kiểu chữ hiện tại đã làm ta mở mang tầm mắt.”

Tình công chúa để bút xuống nói: “Tiêu Nhược Dao đúng là tài năng kiêu thiên, cái kiểu chữ này có chín thành rưỡi khả năng tựa là nàng nguyên lập. Đừng nói ta, coi như là phụ hoàng ngự thư vô số các bút thể của chư vị cổ giả đều chưa từng gặp loại này. Bọn họ đều nói có thể sáng chế loại kiểu chữ này. Tất nhiên là một vị bi thiên mẫn nhân*, tài văn chương ngang dọc kỳ tài.” (*trách trời thương dân – ý là trách cứ bi phẫn với thời đại bấy giờ và thương thay cho người dân đang sống ở thời đại đó)

Ngô Minh thầm oán nói: Còn muốn kỳ tài đây, gầy kim thể là Tống Huy Tông Triệu Cát sáng chế. Vậy cũng là quân vương mất nước, hơn nữa kết cục thê thảm, có thể liệt vào một trong thập đại quân chủ có kết cục bi ai nhất Trung Quốc rồi.

Thư phòng thông thường gần sát hoa viên, hai người lại đi tới trong vườn hoa.

Mùa hè chính là quý mà chư hoa lãng mạn phóng đãng nhất, trong hoa viên hoa thơm cỏ lạ thổ ra diễm hương, ong bướm bay lượn.

Tình công chúa hỏi: “Chu cô nương thấy những hoa cỏ này được chứ?”

“Dưỡng rất tốt a. Bất quá ngươi tự tay chăm sóc sao?”

“Hả?” Tình công chúa nghe xong sững sờ: “Tự tay chăm sóc?”

“Đúng, ngắm hoa ngắm cảnh, cũng phải có tình cảm ở trong đó. Thật giống như kêu khóc khi đứng ở vách núi, nghẹn nấc khi du ở ven hồ. Như muốn ngắm hoa thưởng ra mùi vị, còn cần chính mình tự mình động thủ xới đất tưới nước, trừ sâu nhổ cỏ.”

Tình công chúa khen: “Chu cô nương diệu ngữ liên châu*. Tình Nhi chưa bao giờ từng nghĩ còn phải đối xử hoa cỏ như vậy, thụ giáo.” (*liên tiếp; liên thanh)

Tình Nhi?

Ngô Minh nghe nàng tự xưng như vậy, trong lòng không khỏi rung động.

Xinh đẹp mỹ nữ lôi kéo cánh tay chính mình, tình cờ nơi ngực mềm mại còn muốn như vô tình chạm đạn* mấy lần, lại giống như này nhuyễn ngôn lời nói nhỏ nhẹ ở bên tai nói ra mật xưng*, thật sự có điểm cảm giác như đang nói chuyện yêu đương. (*nảy, đàn hồi) (**nick name; tên thân mật)

Nếu như có thể khiến tam quốc hòa bình, cái Tình công chúa này không hẳn liền không thể cân nhắc thu vào hậu cung a. Tâm tư Ngô Minh bắt đầu có chút chuyển biến.

Chỉ có điều vừa nghĩ tới Mục Thanh Nhã, Ngô Minh vẫn có chút lo lắng nàng sẽ thương tâm.

“Cẩn thận!” Tình công chúa đột nhiên chú ý tới một con ong vò vẽ so với ong mật lớn hơn nhiều trước mặt lao vọt tới, mắt thấy liền muốn đánh vào trên người Ngô Minh, vội vàng cầm quạt tròn trong tay chặn lại.

Nhưng con ong vò vẽ này ù ù loay hoay ở trên quạt tròn, còn tưởng rằng có người tập kích, nhất thời tức điên, đột nhiên đánh úp về phía Tình công chúa. (chưa xong còn tiếp…)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi