TẠI HẠ KHÔNG PHẢI LÀ NỮ

Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Hai cái bức họa này không phải là tác phẩm tầm thường.

Không nói vẽ lên đường cong mỹ nữ khiến người ta nhìn liền biết là mỹ nhân hạng nhất, chỉ cần trên mặt kỹ xảo hội họa tập hợp nhiều loại họa pháp hướng đến lối vẽ tinh mỹ, cũng đã khiến rất nhiều đại gia giới thư họa nhìn mà than thở.

Ngô Minh phát huy đầy đủ kiến thức cùng sở trường tiến hóa khung máy móc của mình.

Nàng trước khi hạ bút nhắm mắt lại, lực cấu tứ của tiến hóa khung máy móc bắt đầu phát huy tác dụng.

Máy tính bẩm sinh đã ở trên loại hình phát huy năng lực sáng tạo có thể không bằng lực tính toán, vì lẽ đó Ngô Minh cần nhắm mắt lại bắt đầu tương tự với minh tưởng*. (*trầm tư suy tưởng)

Trong đầu có một tờ hoa bản giấy tuyên thành, động tác Tình công chúa vì mình nhào ra chặn ong vò vẽ, bắt đầu ở phía trên chậm rãi hình thành.

Thậm chí ở chu vi tấm giấy này, hình thành rất nhiều đoạn video chiếu lại thời gian đó. Ngô Minh lúc đó lưu đọng nhất cử nhất động của Tình công chúa ở trong mắt, đều lại được hiện ra không kém chút nào.

Còn có hình ảnh so với video chiếu lại sinh động hơn sao? Ngô Minh chỉ cần kết hợp một điểm cảm thụ của chính mình, hơi hơi gia công xử lý, lấy bút pháp hội họa triển khai ra liền có thể hình thành tranh vẽ.

Vì lẽ đó bình luận hai bức họa đạt đến đỉnh điểm của họa giới trước nay chưa từng có ở cái thời đại này, cũng hào không quá đáng.

Hơn nữa không đơn thuần là vấn đề trình độ trên họa sĩ, mà hai bức họa còn có ý cảnh.

Dùng giới hoa bách hợp hậu thế bình luận tới nói, vô số nữ với nữ luyến ái đầu tiên nhắc tới hai cái bức họa này liền muốn bốc lên ngón tay cái: “Thánh điển, đây là trân vật quý giá nhất nữ thần ban tặng cho thế gian. Tiếc hận chính là nguyên họa trước sau không thể hiện rõ bộ mặt, nhưng trình độ phác họa đã làm người lệ nhiễm vạt áo. Hai cái bức họa này đầy đủ thể hiện mối tình hoa bách hợp giữa nữ thần cùng ái phi thời điểm cảm tình thuần khiết, càng là vì giới hoa bách hợp chúng ta chỉ dẫn một loại phương hướng, thậm chí để lại lễ tiết lưu truyền hậu thế.”

Nhưng giai thoại như thế này, ở trăm nghìn năm sau còn được lặp đi lạp lại không gián đoạn. Ngô Minh trong lúc lơ đãng vui đùa làm hai bức họa, đã là nhất định trở thành một bảo vật đại diện kinh điển.

“Hoàn thành, thu công!” Ngô Minh xoạt xoạt đem bút vung một cái. Ra hiệu để cung nữ đứng hầu hạ ở một bên đón lấy bút.

Các cung nữ đều nhìn tác phẩm hội họa mà ngẩn người, sửng sốt một lát mới phản ứng được.

Những người bình thường này đều có thể nhìn tới sững sờ, có thể thấy được hai cái bức họa này của Ngô Minh đạt đến trình độ nào.

Thậm chí không ít cung nữ ở trong lòng nghĩ:

“Lại có người đem tranh họa vẽ được giống như vậy.”

“Trời ạ, còn muốn có tranh vẽ tươi đẹp như vậy a?”

“Đây là tình yêu chân thành a, không phải vậy làm sao đem Tình công chúa họa được đến như phảng phất kề sát tới trên giấy vậy?”

Tình công chúa chịu đến chấn động so với những người thường này càng to lớn hơn.

Bút pháp chưa từng gặp, họa pháp chưa bao giờ nghĩ tới qua. Hình ảnh đặc sắc chưa bao giờ cảm thụ qua.

Những điều này khiến Tình công chúa xem như mê như say.

Thưởng họa như ngắm hoa, hai cái bức họa này đầy đủ cho nàng nhìn ngắm cả ngày đều sẽ không chán.

Càng xem, trong lòng càng là có một loại vui sướng.

Như ý nghĩ mấy vị cung nữ kia tiền diện kia, nàng cảm thấy bên trong tác phẩm hội họa phản ánh ra ấn tượng của Chu Chỉ Nhược đối với với mình.

Nhìn lên tranh vẽ, đem chính mình họa được hảo đẹp đẽ nhất.

Cái động tác nhào tới chắn phong* kia, thời gian bị hôn giữa trán ngượng ngùng, Nếu như không có cẩn thận quan sát qua chính mình thậm chí còn sâu sắc ghi nhớ ở trong lòng, làm sao có khả năng ở trọng bức họa sau đó vẽ ra hoàn mỹ như vậy? (*con ong)

“Tình công chúa, điểm tâm đã chuẩn bị xong.” Cung nữ trước đó được sắp xếp đi chuẩn bị đồ ăn sáng đã trở về bẩm báo.

“A.” Tình công chúa lúc này mới thu về tinh thần, rồi lại không nỡ đưa mắt từ trên tranh vẽ dời đi. Chính là cũng không ngẩng đầu lên phất tay nói: “Nhanh để ở một bên, thỉnh cầu Chỉ Nhược cô nương dùng bữa.”

“Đa tạ.” Ngô Minh đối với chuyện Tình công chúa không ngẩng đầu lên cũng không ngại, kỳ thực tương đương hài lòng với tác phẩm hội họa của mình mới có thể hoàn toàn hấp dẫn lấy tâm trí nàng.

Nhìn biểu hiện cung nữ chung quanh một cái, thậm chí còn có vị kia cung nữ mới vào kia cũng đã nhìn đến tác phẩm hội họa trên bàn đều là sửng sốt, Ngô Minh cảm thấy rất sảng khoái khi làm náo động.

Đặc biệt Tình công chúa môi đỏ hé mở, loại dáng vẻ mang theo cảm giác kinh ngạc quan sát tác phẩm hội họa kia quả thực khiến Ngô Minh liên tục suy tưởng.

Tiếp xúc đôi môi như vậy sẽ là cảm giác ra sao đây? Tâm tư không an phận ở trong lòng Ngô Minh bắt đầu nảy sinh.

Bất quá bóng người Mục mỹ nhân ở trong lòng chợt lóe lên, khiến cho Ngô Minh đột nhiên bình tĩnh lại một chút.

Khụ khụ, nàng nhưng là phe địch. Hơn nữa trí tuệ hơn người, chính mình tuyệt đối đừng hám sắc làm lu mờ ý nghĩ mới phải.

Ngô Minh sở dĩ muốn sử dụng tới năng lực hội họa như vậy. Mục đích then chốt là nhường Tình công chúa hám sắc làm đầu óc hôn mê.

Nàng đã nhìn ra Tình công chúa đối với mình rất có ý tứ, hơn nữa còn là một đóa hoa bách hợp có thể đại cộng bồi dưỡng, như vậy chính mình hoàn toàn có thể dùng cảm tình đến hạ thấp trí thông minh của nàng.

Không phải có câu nói như này sao? Nữ nhân thông minh cùng cảm tình sâu cạn ở vào cùng trên một trục hoành. Nếu như về mặt tình cảm đủ hãm sâu, như vậy bất luận nữ nhân thông minh đến đâu, sự thông minh của nàng cũng sẽ ngã vào lòng đất.

Cho tới nữ nhân không thông minh, chỉ số thông minh liền không lên nổi mặt đất. Không đề cập tới cũng được.

“Tình công chúa, ngươi từ từ xem a.” Ngô Minh ngồi ở bên cạnh bàn, bắt đầu ăn điểm tâm.

Điểm tâm trong cung đích xác thật không tệ, có thể so với bên ngoài mỹ vị hơn nhiều lắm. Hơn nữa không bỏ thêm tinh dầu thơm những vật này mà có thể làm được hương nhuyễn xốp giòn, Ngô Minh đều cảm thấy bội phục những trù sư kia.

Tình công chúa thoáng khom lưng. Cúi sấp ở trước bàn nhìn kỹ tác phẩm hội họa.

Hảo vóc người a. Ngô Minh vừa ăn vừa nhìn Tình công chúa, trong lòng không khỏi tán thưởng.

Thướt tha vòng eo ở động tác hơi cúi người càng thêm rõ ràng, cổ, ống tay các loại nơi trắng nõn phấn nộn khiến người ta nhìn đều muốn cắn một cái. Mà bộ ngực không nhỏ nhô lên ở dưới khỏa y cũng chói mắt đến tàn nhẫn, cũng giống như tranh vẽ trên bàn khiến người ta không thể dời tầm mắt ra.

Đối thủ là mỹ nữ như vậy, thật là khiến người ta không dấy lên được loại ý niệm ám sát trong đầu, vẫn là dùng trí hoặc là lôi kéo làm chính đi. Ngô Minh thầm nhủ trong lòng.

Tình công chúa là đại địch cho hành động của mình ở nước Vũ. Ngô Minh hiện tại đã không còn ý định quấy rối nước Vũ, mà là càng muốn giữ gìn hòa bình tam quốc.

Như vậy mục tiêu so với kế hoạch làm gián điệp phá hoại trước kia khó hơn không biết bao nhiêu lần. Mà tiểu song long loại kế hoạch dùng truyện tranh thánh đấu sĩ cải tạo ăn mòn tư tưởng từng chút một kia, không có bốn; năm năm thời gian đều sẽ không tỏ ra hiệu quả, chỉ có thể làm đầu tư lâu dài. Then chốt còn là chính mình làm sao ở trong bóng tối xây dựng một loại cân bằng.

Cơ duyên cùng vận may là rất trọng yếu, Ngô Minh hy vọng có thể đem Tình công chúa lôi kéo ở bên người. Nếu như khả năng vạn nhất bại lộ thân phận, cũng phải tranh thủ để có thể làm cho nàng đứng ở phía bên mình. Nếu không ăn thua, cũng hi vọng nàng đối với hai bên không giúp bên nào.

Dù sao mình đã không dự định đối với nước Vũ tạo thành các loại đại tàn sát phá hoại thương gân động cốt, hơn nữa trí tuệ của Tình công chúa không hẳn ở bên dưới mình. Chỉ là nàng không có tiến hóa khung máy móc kim thủ chỉ* như vậy, cùng mấy ngàn năm văn hóa lắng đọng ở một thế giới khác mà thôi, cho nên mới nhất thời ở thế hạ phong. (*bàn tay vàng)

“Chỉ Nhược, tác phẩm hội họa của ngươi làm ta mở mang tầm mắt. May là không có ở trước mặt ngươi bêu xấu, bằng không ta thật sự muốn xấu hổ chết rồi.” Tình công chúa một lúc lâu mới thẳng khởi thắt lưng, còn chưa hết thòm thèm chợt phát hiện eo mỏi lưng đau.

Lúc này, phía ngoài thư phòng lại có cung nữ đến báo: “Công chúa điện hạ, trong cung có công công đến báo. Nói là có thư bản từ phương bắc đưa đến, hỏi người có phải hay không muốn nhìn một cái?”

Đây là Huyền Vũ Hoàng xem trọng 《 anh hùng xạ điêu truyện 》, thời điểm ở trên gác cao thở dài sau phái người đưa tới. (chưa xong còn tiếp…)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi