TẠI HẠ KHÔNG PHẢI LÀ NỮ

Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Có thư bản từ phương bắc đến. Tình công chúa nghe hiểu được ý tứ trong lời này. Đương nhiên tựa là chỉ việc nắm bắt được đến thư tịch mới của Tiêu Nhược Dao. Đây là lời nói ẩn hàm, cũng không thể nói thẳng ra ngoài.

Tình công chúa đã từng thỉnh cầu Huyền Vũ Hoàng bắt được sự vật tương quan đến Tiêu Nhược Dao, đặc biệt thư tịch được nàng viết xuống. Trước 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》 khiến Tình công chúa xem tương đương đã nghiền, hầu như là suốt đêm suốt ngày vùi xem.

Kỳ thực ở tối hôm qua Huyền Vũ Hoàng cũng đã bắt được sách mới, là 《 anh hùng xạ điêu truyện 》. Hiếm thấy hoàng thượng lại suốt đêm xem xong quyển sách này, còn muốn leo lên gác cao làm chút cảm thán thở dài.

Một cái hơi thở dài gần như không có gì quan trọng này, lại trực tiếp phát sinh thảm sự khiến hai cái tiểu thái giám bị quẳng xuống gác cao. Dù sao Huyền Vũ Hoàng cũng không muốn để cho người ngoài biết mình đối với đại nghiệp thống nhất sản sinh một chút cảm khái cùng phiền muộn.

Hoàng đế cao cao tại thượng, làm sao có thể để cho người bình thường biết trong lòng mê hoặc? Vì lẽ đó tiểu thái giám biết chuyện này liền gặp vận rủi, bị Huyền Vũ Hoàng phất tay áo một cái văng ra ngoài, khiến cho Bành đại tổng quản theo hầu ở bên cạnh bị dọa đến sau lưng một tầng mồ hôi lạnh.

“Có thư bản đến a…” Tình công chúa nghe ra ý tứ trong lời nói, nhưng phát hiện chính mình không có cảm xúc mãnh liệt như dĩ vãng.

Nếu là trong ngày thường, nghe nói tác phẩm của Tiêu Nhược Dao mà mình sùng bái nhất hâm mộ đến, Tình công chúa nhất định chạy gấp tới.

Nhưng mà hiện tại Tình công chúa có Ngô Minh ở bên người, thì có điểm khiến cho người khó xử không biết làm sao.

Không nghĩ tới đi lấy a, hay là chỉ muốn cùng với Chỉ Nhược. Tình công chúa cảm thấy chính mình cũng không giống như là vội vã chạy tới như vậy. Tựa hồ sức hấp dẫn của Tiêu Nhược Dao còn lâu mới mạnh được như trước đây vậy, mà là Chu Chỉ Nhược trước mắt càng thêm làm mình có cảm giác ấm áp.

“Cái gì phương bắc thư bản?” Ngô Minh hiếu kỳ.

Nàng tuy nhiên đã hiểu được 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》 sự tình, cũng không biết Huyền Vũ Hoàng cùng Tình công chúa lại coi trọng như vậy. Ở dưới tình huống nhiều loại khả năng, nàng là đoán không ra chính mình là làm đạo văn đem tác phẩm này đến thế giới này rồi.

Tình công chúa phất phất tay, xua các cung nữ tuỳ tùng bên người lui ra, lúc này mới nói: “Là thư tịch phương bắc nước Tề Tiêu Nhược Dao, lúc này lại bị nhân viên điệp báo đạt được sách mới. Phỏng chừng là ta lúc trước tha thiết ước mơ 《 anh hùng xạ điêu truyện 》.”

“《 anh hùng xạ điêu truyện 》?” Ngô Minh giả vờ kinh ngạc: “Tên thật quái a, so với 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》 còn muốn quái. Là một đám người ở sau khi tranh giành Trung Nguyên, lại chạy đi xạ điêu sao?”

“Hẳn là sẽ không chứ? Ta cũng không rõ lắm.” Tình công chúa do dự một chút, lại nói: “Ta đi nhường thái giám trở về đi thôi, chúng ta tiếp tục chuyện của chúng ta.”

“A? Cái này cũng không cần thiết a, không phải còn muốn đi Điệp Báo xem tình báo nước Tề sao? Cùng đi là tốt rồi.” Ngô Minh cân nhắc vừa vặn đục nước béo cò.

“Nên như thế. Chắc chắn là địa phương đó ở gần đây thôi.” Tình công chúa cảm thấy có lý, mang theo Ngô Minh rời đi Thường Tình cung, đi hướng về quần điện điệp báo.

Bên kia là địa phương phi thường gần bộ phận nội cung của Huyền Vũ Hoàng, khoảng cách cũng tương đối gần.

“Chỉ Nhược ngươi lại chờ ở đây, trong cung quy củ rất nhiều, chỉ sợ là muốn lấy được lệnh bài mới có thể vào khu vực điệp báo.” Tình công chúa cùng Ngô Minh giải thích.

Nàng đầu tiên là ở một tòa Thiên điện ngồi xuống, cùng phó tổng quản thái giám đang làm nhiệm vụ liên hệ sau, được phê chuẩn mới tiến vào quần cung điệp báo.

Ngô Minh một đường nhớ kỹ tình huống địa lý. Trong cung rất nhiều vị trí cung điện đều ở trong đầu hình thành địa đồ ba chiều cụ thể.

Địa đồ này vẫn còn thiếu hụt phần lớn a, địa đồ hình thành trong đầu Ngô Minh rất nhiều nơi đều là vụ hình* màu đen. Phần lớn nội dung cũng không thể xác định rõ, thậm chí đều không có năng lực nối liền một mảnh. Chủ yếu vẫn là hoàng cung quá to lớn, chỉ đi mấy chỗ địa phương vẫn là còn không có mò ra. (*sương mù)

Ngô Minh cũng đúng là phòng ngừa chu đáo, lo lắng ngày sau vạn nhất có thời điểm cần xông vào hoàng cung, địa đồ trong đầu có thể là phi thường cần đến.

Du Du quận chúa, là nhân vật hiện tại mà Ngô Minh quan tâm nhất. Nàng đã cân nhắc muốn dùng vũ lực đem Du Du quận chúa cứu ra Vũ độ có khả thi hay không.

Năng lực mới của tiến hóa khung máy móc, có thể khôi phục thành dáng dấp Tiêu Nhược Dao nguyên bản, cung cấp điều kiện cho nàng dùng biện pháp vũ lực cứu người. Bởi vì sẽ không bại lộ thân phận Chu Chỉ Nhược hiện tại.

Có thể vấn đề là hiện tại Du Du quận chúa ở nơi nào đều vẫn còn chưa có xác định rõ. Tất cả những thứ này đều chỉ có thể là một khả năng, liền kế hoạch cứu người cũng không thể dựng lên.

“Nhược Dao. Được rồi.” Tình công chúa lấy một tấm lệnh bài đến, ở trước mắt Ngô Minh loáng qua một cái.

Ngọc bài chạm nổi tơ vàng, thợ làm cực kỳ khéo léo phức tạp, cũng là dùng cho việc tránh bị làm giả, nhưng đầu óc Ngô Minh trong nháy mắt hình thành tạo hình ba chiều của khối lệnh bài.

Không cần phải nói, sau đó phục chế lên thì có hàng mẫu tham khảo. Phòng ngừa chu đáo. Ngô Minh trước tiên đem vật liệu có khả năng dùng đến này ghi nhớ lại ở trong đầu.

Ngô Minh còn muốn thử hỏi một chút chi tiết nhỏ: “Chỉ có một tấm lệnh bài liền có thể để cho hai chúng ta đi vào sao?”

“Bình thường chỉ có thể mang theo một người, nhưng chúng ta đồng thời đi vào, như vậy đủ rồi.” Tình công chúa mỉm cười.

Ngô Minh khen: “Ai nha, không nghĩ tới Tình công chúa thì đã có thể tự do ra vào khu vực điệp báo, chắc chắn là hoàng thượng rất có tuệ nhãn.”

“Nơi nào. Phụ hoàng yêu chiều mà thôi.”

“Bất quá cũng là liên lụy ngươi giúp ta chạy một bộ, khổ cực khổ cực.” Ngô Minh ngỏ ý cảm ơn.

“Cái này tính là gì, ngươi đều giúp ta vẽ chân dung, làm sao có thể liền chút chuyện nhỏ này đều không làm vì ngươi?” Tình công chúa nhỏ giọng thì thầm, sau đó mới tăng thanh âm hơi lớn một chút nói: “Trên hai cái bức họa kia tuy rằng có ngươi, nhưng cũng quy ta, được chứ?”

Ngô Minh cố ý trêu chọc: “Tình công chúa lời này không khỏi có chút mang theo hai ngữ nghĩa?”

Tình công chúa mặt đỏ lên: “Chính là lời mang theo hai ý nghĩa, thì như thế nào? Thơ từ trong thiên hạ đều bị ngươi viết đến vượt qua mấy bậc rồi đi, nhưng lại đến bắt bẻ lời của ta có khiếm khuyết.”

“Hảo hảo, hai cái bức họa kia liền thuộc về ngươi.” Ngô Minh cũng không ngại.

Tình công chúa gửi lấy phúc lễ: “Như vậy tiện lợi thật nhiều, cảm tạ.”

“Như vậy còn muốn làm phúc lễ gửi tạ sao?”

Tình công chúa hé miệng nở nụ cười: “Ngươi cũng không biết, nếu hai bức họa này đem lên đến trên thị trường, sẽ có giá trị bao nhiêu sao?”

“Mấy vạn lượng chứ?” Ngô Minh giở công phu sư tử ngoạm.

“Ách…” Tình công chúa không nghĩ tới nàng đã vậy còn quá dám mở miệng, vốn tưởng rằng nàng sẽ khiêm tốn nói không đáng giá, sau đó chính mình lại nói giá trị mấy vạn lượng, lúc này mới có vẻ quý giá. Nhưng đối phương rõ ràng mở miệng liền đoạt lời kịch của chính mình, không khỏi lúng túng nói: “Mấy vạn lượng ngược lại cũng nói là chuẩn xác.”

“Khà khà, ta rất có tự mình biết mình.” Ngô Minh ưỡn ngực điệp* bụng. (*cũng giống như ưỡn)

Tình công chúa cười nói: “Chỉ Nhược ngươi cũng là cái người khôi hài, nhưng thường xuyên giả ra dáng vẻ cao thâm khó lường.”

“Lẽ nào hai cái bức họa này không đáng mấy vạn lượng?”

“Đâu chỉ là đáng giá mấy vạn lượng.”

“Đúng không, mặt trên nhưng là vẽ công chúa điện hạ, ai dám ra giá rẻ? Chẳng phải là bôi nhọ thân phận công chúa điện hạ?”

Tình công chúa lúc này mới phản ứng kịp: “Ai nha, ta ngược lại thật ra đã quên, nguyên lai ngươi ở chỗ này chờ ta nói rồi cầm đằng chuôi đi.”

Nàng khẽ cười một trận, mới nói: “Tranh vẽ có nhân vật hoàng gia đều là không thể bán ra ngoài. Nhẹ thì lưu vong, nặng thì trảm thủ.”

Ngô Minh không để ý lắm, cười ha ha nói: “Ngược lại ta đưa đi, mặc dù là trảm thủ cũng không tới phiên ta.”

“Vụng trộm bán không hẳn là không thể.” Tình công chúa mỉm cười, xoay người ở trước dẫn đường, đồng thời thấp giọng lẩm bẩm nói: “Bức tranh quý giá như vậy, ai lại cam lòng bán đây?”

“Tình công chúa là muốn cất giữ?” Ngô Minh ở phía sau hỏi.

“Không thể được sao?” Tình công chúa ngoái đầu nhìn lại cười nói: “Ta liền chỉ muốn riêng mình có chúng nó.”

Ngô Minh nhìn dáng vẻ mỹ nữ ngoái đầu nhìn lại hơi phát ngốc một chút, mới nói: “Vui một mình không bằng mọi người đều vui.”

“Lời này cũng là nói thú vị có lý, bút phong họa quyển như vậy nếu là không được truyền lưu thế gian, không khỏi là khiến danh gia thư họa trong thiên hạ tiếc nuối.” Tình công chúa suy nghĩ một chút, xoay người lại kéo tay Ngô Minh nói: “Nhưng tranh này đợi ta vẽ mấy quyển, tặng cho mấy vị đại gia thư họa mới là.”

Ngô Minh căn bản không để ý hai cái bức họa này xử lý như thế nào, ngược lại là lưu ý đến Tình công chúa cầm lấy tay mình không giống bình thường.

Lúc mới vào trong cung, Tình công chúa kéo cánh tay của mình, thỉnh thoảng sẽ nắm lấy tay cùng đi.

Nhưng cái nắm tay khi đó là toàn bộ bàn tay nắm vào, thuộc về tư thế phi thường phổ thông.

Nhưng bây giờ thì sao?

Như là có chút ngượng ngùng, như là có chút rụt rè, Tình công chúa lôi kéo tay Ngô Minh chỉ giống như là nắm vậy, vẻn vẹn ngón tay tiếp xúc với nhau, thậm chí một phần là đầu ngón tay ôm lấy lẫn nhau.

Tình công chúa cũng chú ý tới Ngô Minh ở xem song phương kéo tay nhau cùng đi, trái lại có chút thẹn thùng, theo bản năng mà muốn rút tay về đến.

Nhưng Ngô Minh lại trong nháy mắt dùng ngón tay giữ ngón tay nàng lại, không chịu để cho nàng giật tay lại.

Tình công chúa nhất thời mặt đỏ tới mang tai, ánh mắt có chút bối rối nhìn hướng về nơi khác. Một tay khác cầm lấy ngọc bài, cái chán trắng mịn đều có chút chảy mồ hôi.

Khà khà, rất có cảm giác được đùa giỡn ở ngoài a. Ngô Minh nhìn Tình công chúa biểu hiện, trong lòng sảng khoái vô cùng.

Nên nói Ngô Minh là nên đánh đây, hay là nên đánh đây, còn là nên đánh đây?

Đây chính là ăn trong bát nhìn trong nồi, nhìn trong nồi nhưng liếc nồi ở ngoài điển hình.

Mục mỹ nhân tuy là đã bắt, nhưng Hỗ Vân Kiều còn chưa tới tay. Chỉ có điều đối với nửa người trên của nàng là so với bất luận người nào đều muốn hiểu rõ hơn, thậm chí còn vượt qua chính bản thân Hỗ Vân Kiều.

Nhưng là hiện tại Ngô Minh lại nhắm vào Tình công chúa.

Ừ, nên nói là nhiệm vụ nằm vùng tán gái? Bình thường trong phim võ hiệp, phản phái* một khi có mỹ nữ, đều sẽ yêu thậm chí xúi giục nhân vật chính. Đến không ăn thua cũng sẽ ở thời khắc mấu chốt cứu ra nhân vật chính đang gặp nguy cơ, thậm chí là lấy thân hầu hạ xem như là thuốc giải cái độc gì. (*phe phản diện)

Tình công chúa nhưng là nhân vật trọng yếu a, Huyền Vũ Hoàng coi như người tâm phúc, ta làm sao có thể không cùng với nàng tạo quan hệ tốt?

Đúng, thông qua ta tự hi sinh bản thân mình, khiến cái nữ đối thủ có chỉ số thông minh cực cao này rơi vào nhi nữ tình trường, khiến chỉ số thông minh giảm xuống, đây chính là liên quan đến đại sự hòa bình của tam quốc.

Liền ngay cả một chút áy náy trong lòng Ngô Minh, đều lấy cái cớ này mà trung hoà.

Hai người tiến vào quần cung điệp báo.

Quần cung điện điệp báo ngoại trừ rất nhiều thái giám biết huyền võ ra, còn có một số ít nam tử có thể cất bước ở trong cung.

Đương nhiên những nam tử này là không thể vượt ra ngoài cái bộ phận quần này, bằng không chẳng phải là có họa loạn hậu cung hiềm nghi?

Mà Tình công chúa vừa tiến vào nơi này, điệp báo đầu mục đã lập tức nhận được tin báo, tự mình lại đây bồi tiếp.

Vì sao?

Sợ bên này có người cả gan dám phao* công chúa. (*泡 ở đây có nghĩa là cua gái, trên tik tok thường có mấy video anh trai tán tỉnh mỹ nữ trông quán net – hành động mỗi ngày dùng sự ôn nhu hòa tan trái tim mỹ nữ kia được gọi là phao)

Vì thiếu phấn đấu mấy chục năm, không ít người nhưng là có ý nghĩ tương tự.

Nhưng là thời điểm điệp báo đầu mục chạy tới, nhưng nhìn thấy Ngô Minh.

A, Chu Chỉ Nhược ở đây a, vậy kia liền không sao.

Điệp báo đầu mục cỡ nào lão đạo? Căn cứ tình báo trước đó, lại nhìn lên cảnh tượng hai người nắm tay, trong lòng liền đối với khả năng công chúa gặp phao không coi là việc to tát. (chưa xong còn tiếp…)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi