TÀI NGHỆ KHÔNG BẰNG NGƯỜI

Biên Dĩ Thu cảm thấy, hai ngày nay tiểu bảo tiêu của mình có gì đó bất thường, từ trước đến nay luôn là một ‘chính trực boy’ có gì nói nấy, có một nói một có hai nói hai, vậy mà nay không biết học ai cứ ấp a ấp úng, muốn nói lại thôi, thật sự không thể tin được.



Vậy là, ngay lúc Tả Thành vào phòng làm việc của hắn lần thứ chín hỏi xem hắn có cần đổi một ly cà phê khác hay không thì Biên Dĩ Thu gọi cậu lại.

“A Thành, có phải cậu có gì muốn nói với tôi không?”

Tả Thành theo bản năng gật đầu rồi sau đó lập tức lắc đầu: “Không có.”

“Vẻ mặt này của cậu không có sức thuyết phục chút nào.”

Biên Dĩ Thu đứng dậy từ phía sau bàn làm việc, bước đến bên ghế sofa ngồi xuống, sau đó ngoắc cậu đến.

“Là đàn ông con trai thì dứt khoác một chút, đừng có nhăn nhăn nhó nhó như con gái vậy.”

“Tôi nào phải, làm gì có!” Tả bảo tiêu lập tức phủ nhận.

“Không có thì nói nhanh lên, đến cùng là chuyện gì? Có phải gặp vấn đề gì không giải quyết được hay không, chẳng phải còn có Kha đại thiếu gia à? Tôi tin là ở thành phố Z không có chuyện gì mà hắn ta không giải quyết được.”

Bởi vậy có thể thấy được, Biên lão đại xác định vị thế của nam nhân nhà mình tương đối chính xác.

Tả Thành ngồi xuống phía đối diện hắn, vô cùng sầu não cắn cắn môi, hai bàn tay để trên đầu gối cứ xoa đến xoa đi cực kỳ không được tự nhiên. Hành động đó khiến cho Biên Dĩ Thu cũng phải khẩn trương, hắn thật sự cho rằng cậu gặp phải chuyện phiền phức, cho nên, đến lúc nghe Tả Thành nói nguyên nhân hắn đã phản ứng không kịp ngay lần nghe đầu tiên.

“Khoan đã, cậu nói cái gì?”

“Tôi nói, có một người con trai đang.... theo đuổi tôi.”

Tả Thành ngượng ngùng lặp lại lần nữa.

“Là chuyện này?” Biên Dĩ Thu thật sự rất muốn bổ đầu thằng ranh con này ra để nhìn xem bên trong có chứa cái gì.

“Cậu ở bên cạnh tôi sóng to gió lớn gì mà chưa từng trãi qua? Chỉ là một thằng con trai khác theo đuổi cậu mà đã làm cho cậu sợ như thế? Ngay cả nói cũng bị lắp bắp? Tả tiểu Thành, cậu đi ra ngoài đừng có nói là bảo tiêu của Biên Dĩ Thu này, mất mặt quá.”

“Lão đại....” Tả Thành muốn khóc.

“Người này ăn gan hùm mật gấu hả? Người của Biên Dĩ Thu tôi mà cũng dám quấy rối. Nó tên gì? Bộ dạng ra sao? Để tôi cho người băm nó ra rồi ném xuống biển cho cá ăn.”

Biên Dĩ Thu là người thuộc phái hành động, vừa nói xong liền cầm điện thoại di động bên cạnh lên muốn gọi cho Hà Tự, những chuyện như thế này thì luật sư Hà làm còn thuận tay hơn so với hắn nhiều.

Đầu Tả Thành giờ như tương hồ, não của cậu nhỏ như hạt đậu phộng, cho nên có nghĩ như thế nào cũng không thể hiểu nổi tại sao sự tình lại phát triển thành cái dạng này.

“Lão đại, chờ chút đã.” Thân thủ Tả Thành nhanh nhẹn, cậu nhào đến bổ nhào lên người Biên Dĩ Thu, đoạt điện thoại lại, đồng thời cũng đặt luôn lão đại nhà mình xuống dưới thân.

Hảo tử bất tử (Chết một cách có ý nghĩa thì như không chết), ngay lúc đó, cửa văn phòng bị người khác mở ra từ bên ngoài. Kha Minh Hiên đứng ở cửa ra vào, nhìn hai người đang trong tư thế xếp chồng lên nhau trên ghế sofa, mày nhíu chặt.

Biên Dĩ Thu: “...”

Tả Thành: “!!!”

Kha thiếu gia, anh nghe tôi giải thích! Sự việc không phải như anh nghĩ đâu!”

Kha thiếu gia bận rộn đóng cửa xong lại thong dong đi tới: “Không cần phải giải thích đâu, tôi hiểu.” 

Tả Thành luống cuống chân tay, cẩn thận từng li từng tí đứng dậy, cậu thấp thỏm nhìn Kha Minh Hiên rồi lại nhìn lão đại nhà mình một chút. Thầm nghĩ: ‘Không phải trên TV gặp phải những tình huống như thế này đều sẽ bị hiểu lầm sao? Thật sự là anh ta không cần giải thích à? Đến cùng thì Kha thiếu gia biết cái gì rồi?’

Biên Dĩ Thu ngồi lại trên sofa, hắn bị đau đến nhe răng nhếch miệng, vừa rồi Tả Thành nhào lên người hắn, đầu gối của cậu đụng trúng trứng của hắn, đau muốn chết!

Hắn chỉ vào Tả Thành nửa ngày, cuối cùng chỉ thốt ra được bốn chữ: “Điện thoại của tôi!”

Tả Thành vội vàng nâng điện thoại bằng hai tay đưa đến trước mặt hắn, cậu bị Biên Dĩ Thu đập một cái lên trán: “Mịa nó, cậu bị điếc à? Tôi có nói băm cậu ra ném xuống biển hả?”

Kha đại thiếu gia ngồi lên ghế làm việc của Biên Dĩ Thu, nghe được từ quan trọng này thì nhíu mày: “Biên Dĩ Thu, em lại muốn làm gì? Con trai cũng đã lớn như vậy rồi, đừng có việc gì cũng chỉnh người khác như trước kia được không!”

“Như trước kia thì sao chứ, có tác dụng là được.” Biên lão đại không chút khách khí mà đáp trả. “Sao giờ này anh lại đến đây?”

“Vừa lúc có việc ở bên này, lười về lại công ty, tới đón em tan tầm luôn.” Kha thiếu gia vừa nói vừa bưng nửa ly cà phê đá của Biên Dĩ Thu uống còn thừa lại trên bàn, ngửa đầu uống hai ngụm, sau đó liếc mắt nhìn Tả bảo tiêu đang ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh một chút, hỏi: “Vừa rồi hai người đang làm cái gì?”

Trong lòng Tả Thành lộp độp, nghĩ thầm: ‘Xem đi, xem đi, chắc chắn là hiểu lầm rồi mà!’

“Kha thiếu, tôi....”

“Có thằng quấy rối tình dục nó.” Không đợi Tả Thành nói hết câu, Biên Dĩ Thu đã mở miệng chặn ngang lời cậu. “Người của tôi cũng dám động đến, không ném xuống biển cho cá ăn chẳng lẽ giữ lại để ăn tết hả?”

Tả Thành: “???”

Cậu nói mấy chữ: “Quấy rối tình dục” lúc nào vậy?

Ly cà phê trong tay Kha Minh Hiên mém xíu đã rơi xuống đất, hắn không dám tin mà nhìn chằm chằm Biên Dĩ Thu rồi hỏi lại: “Nam?”

Biên Dĩ Thu gật đầu.

“Với Tả Thành?”

Biên Dĩ Thu lại gật gật đầu.

“Quấy rối tình dục?”

Biên Dĩ Thu lại tiếp tục gật đầu.

Kha Minh Hiên: “Thế mà vẫn chưa bị đánh chết hả?”

Biên Dĩ Thu sững sờ, giờ hắn mới nhớ tới giá trị vũ lực của Tả Thành còn cao hơn mình những hai level. Nếu như thằng đó thật sự quấy rối tình dục Tả Thành mà cậu còn chưa đánh chết hắn ta, như vậy thì rất có thể đó là chân ái nha. Khó trách, vừa mới nghe nói đem thằng đó băm ra ném xuống biển cho cá ăn Tả Thành lại phản ứng lớn như vậy.

Thế là, Biên lão đại dùng một loại ánh mắt cực kỳ phức tạp để nhìn con sói nhỏ mà mình nuôi lớn, ngay cả trứng trong đủng quần cũng quên cả đau.

Tả Thành có loại kích động muốn trợn trắng mắt, cậu oan oan ức ức nhìn Kha Minh Hiên: “Tôi chưa từng nói người ta quấy rối tình dục mình, tôi chỉ nói là có người con trai muốn theo đuổi tôi....”

“Theo đuổi cậu? Chuyện tốt nha.” Có trời mới biết hắn nằm mơ cũng muốn tống cái bóng đèn siêu cấp lớn, siêu cấp trung thành đi đâu cũng theo cùng này ra ngoài. “Ai lại có mắt nhìn như thế?”

“Ây....” Tả Thành gãi gãi đầu, lời đến bên miệng lại ngượng ngùng. “Được rồi, chắc là.... chắc là chỉ nói đùa mà thôi.”

Kha Minh Hiên cười đến vô cùng ôn hòa nhã nhặn: “Có phải là nói đùa hay không thì cậu cứ nói ra đi, chúng tôi sẽ giúp cậu giám định lại cho.”

Biên Dĩ Thu nhìn Kha Minh Hiên một chút, hắn cứ có cảm giác nụ cười ấy có gì sai sai.

Tả Thành cúi đầu đấu tranh hết ba giây đồng hồ, sau đó liền kể tất tần tật tất cả mọi chuyện, bán sạch sẽ Cố Lăng luôn. Nào là đi coi phim mấy lần, ăn cơm mấy bữa, Cố Lăng tặng cho cậu cái gì....gi gỉ gì gi cái gì cũng kể.

“Ngày đó, sau khi đấu súng xong, anh ta thắng, nói muốn nhận phần thưởng của mình. Trước đó tôi đã đồng ý với anh ta là nếu tôi thua, tôi sẽ làm bất cứ điều gì mà anh ta muốn. Sau đó, anh ta nói muốn tôi làm....bạn trai....”

Mấy chữ cuối cùng Tả Thành nói càng ngày càng nhỏ dưới sắc mặt khó coi của Biên Dĩ Thu càng ngày càng âm u. Cuối cùng, cậu dứt khoát cuối gầm mặt xuống không dám nói tiếp nữa.

Biên Dĩ Thu hỏi: “Cậu đồng ý?”

Tả Thành ngẩng đầu theo phản xạ, nói: “Không có!”

Lúc này sắc mặt của Biên Dĩ Thu mới hòa hoãn lại một chút: “Cũng coi như cậu có chút đầu óc.”

Tả Thành còn nói: “Bất quá....”

“Bất quá?” Biên Dĩ Thu nhướng mày.

Tả Thành không chút dấu vết đem cái mông của mình dịch sang bên cạnh ghế sofa hai tấc, để xíu nữa lão đại nhà cậu có muốn đánh thì cậu chạy được nhanh hơn.

“Bất quá anh ta nói, đột nhiên bảo tôi làm bạn trai của anh ta thì quả thật có hơi đường đột, nếu như tôi không muốn thì anh ta sẽ đổi một phần thưởng khác.”

“Có phải hắn ta còn nói: ‘Tôi có thể cho cậu thời gian để suy nghĩ, khi nào nghĩ thông suốt thì mới trả lời tôi. Nhưng mà, dù sao thì tôi cũng là người thắng cuộc cho nên có thể nhận trước một chút ích lợi không?’” 

Tả Thành đầy mặt kinh ngạc: “Làm sao anh biết?”

“Vì trước kia tôi cũng đã từng dùng cách như vậy!” Biên Dĩ Thu giận không thể kiềm chế nổi, cầm điện thoại lên muốn ném cho bể đầu cái tên óc heo Tả Thành này.

Tả Thành vội vàng ngăn hắn lại: “Lão đại! Đây là điện thoại mới, vừa mua xong!”

Biên Dĩ Thu nhìn cái điện thoại mới mua dùng còn chưa kịp nóng tay, tức đến thở hổn hển, chạy khắp nơi trong phòng tìm đồ ném, Kha Minh Hiên vô cùng phối hợp mà đưa cho hắn một cái lọ đựng bút, hắn cũng không thèm nghĩ ngợi gì mà trực tiếp ném qua luôn.

Tả Thành ôm đầu bỏ chạy ra ngoài.

Biên Dĩ Thu cười lạnh: “Cậu mà dám bước qua cánh cửa này thì ngày mai tôi sẽ bảo Diệp Trăn trừ nửa năm tiền lương của cậu.”

Tả Thành thắng gấp, thiếu chút nữa là đụng đầu vào ván cửa. Nửa năm tiền lương đó! Như vậy sao mà được chứ! Tiền vẫn quan trọng hơn một chút so với người, cùng lắm thì gồng mình cho lão đại đánh một trận thôi mà.

Biên Dĩ Thu chạy đến trước mặt cậu, trực tiếp túm gáy cậu: “Cậu chỉ có một chút đầu óc vậy thôi hả? Mấy năm qua nếu không phải được tôi che chở thì cậu đã bị người ta ăn sạch ngay cả xương cốt cũng chẳng còn.”

“Điều đó không có khả năng xảy ra!” Tả Thành ôm đầu phản bác, “Làm gì có ai đánh thắng được tôi chứ?”

“Cậu có khả năng quá hả? Vậy cậu đánh đi, đánh đi!” Biên Dĩ Thu chỉ tiếc rèn sắc không thành thép, hắn quay đầu lại thì thấy Kha Minh Hiên đang chơi điện thoại, một mặt chuyện này không có liên quan gì đến tôi, tự nhiên thấy mình giận đến đau ruột. “Mẹ nó, anh nói một câu coi!”

Kha đại thiếu gia gõ xong mấy chữ cuối cùng, bấm gởi đi xong mới để điện thoại di động xuống, hắng giọng một cái rồi bắt đầu nói chuyện: “Kỳ thật, Cố Lăng là một người tốt....”

“Tốt cái rắm! Hắn ta trăm phương ngàn kế dụ dỗ thằng nhóc ngu ngốc này mà anh còn không nhìn thấy hả?” Biên Dĩ Thu nổi trận lôi đình, quay đầu lại trừng mắt hỏi Tả Thành: “Có phải là hắn ta lợi dụng cơ hội hôn cậu rồi không?”

“À... cũng.... cũng có hôn một chút....”

Biên Dĩ Thu không đợi cậu nói xong đã nhấc chân xoay người rời đi.

Kha Minh Hiên tranh thủ thời gian chạy lên phía trước ôm người lại: “Bảo bối, đừng xúc động.”

“Anh bảo tên họ Cố kia lăn đến đây, tôi đảm bảo sẽ không đánh chết hắn!”

“Anh vừa mới nhắn tin cho hắn, hắn đang có vụ án mạng, bây giờ không đến được.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi