TÀI NGHỆ KHÔNG BẰNG NGƯỜI

Tả Thành ngồi xổm trên bậc thang ở cửa biệt thự Nguyệt Lộc Sơn Trang hút thuốc.

Kỳ thật cậu rất ít khi hút thuốc. Trước kia, lúc đi theo lão đại xử lý công việc, có đôi khi phải theo sát người cả ngày lẫn đêm nêm cậu mới thỉnh thoảng hút một hai điếu để nâng cao tinh thần. Sau này, công việc dần dần giảm đi nên cậu cũng không động đến thuốc nữa.

Cậu đi theo Biên Dĩ Thu đã mười hai năm, lúc đó cậu mười sáu tuổi, đến bây giờ cậu hai mươi tám tuổi. Đối với cậu mà nói, Biên Dĩ Thu vừa là ông chủ vừa là một người anh. Không biết có phải loại công việc này cũng có cái kiểu ‘Chim non kết tình’ hay không, nhưng Tả Thành chỉ có duy nhất một ông chủ, và chắc cũng không còn thêm một ông chủ nào nữa. Cho nên ở trong lòng cậu vị trí của Biên Dĩ Thu là cực kỳ đặc biệt.

Đặc biệt đến độ nào á hả? Tả Thành thật thà nghĩ, đại khái là nếu Biên lão đại gặp chuyện nguy hiểm thì bản thân cậu cũng có thể đi chết thay.

Nhưng mà, nếu Biên Dĩ Thu thật sự gặp chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng thì cũng không tới lượt cậu đi chết giùm. Kha thiếu gia sẽ là người giành đi chết thay trước.

Tình cảm của Kha Minh Hiên và lão đại nhà cậu rất là tốt. Tốt đến nỗi Tả Thành hâm mộ vô cùng. Nhưng ngoại trừ việc hâm mộ ra thì cũng không còn ý nghĩ gì khác.

Bất quá, không có ý nghĩ gì cũng không có nghĩa là cậu không hiểu mấy chuyện tình cảm yêu đương này. Mà ngược lại cậu còn vô cùng thành thạo.

Gì? Mấy người hỏi vì sao tui thành thạo á hả? Thì thấy nhiều quá chứ sao. Mấy người nam nữ bên cạnh Biên lão đại nè, nam nữ bên cạnh lão Mạnh nè…. Mà hình như có chỗ nào đó không đúng lắm. Tóm lại là thật sự rất nhiều.

Trong đám nam thanh nữ tú đủ mọi dáng vẻ đó cũng không thiếu người tìm mọi cơ hội dán lên người cậu – Bảo tiêu kim bài bên người Biên lão đại. Khuôn mặt thì anh tuấn, dáng người thì hoàn hảo, lương một năm thì có cả đống con số không ở đằng sau. Độ quyến rũ không thua gì Biên lão đại. Nếu có thể dụ dỗ được cậu cũng không tồi chút nào. Nhưng lần nào cậu cũng mang dáng vẻ đứng đắn nghiêm túc xách người ta đuổi ra ngoài, ngay cả liếc mắt cũng không thèm liếc lấy một cái.

Hà Tự từng trêu cậu rằng có phải bị lãnh đạm không, mém xíu nữa là bị Diệp Trăn dùng giày cao gót đánh chết. Diệp Trăn nói Tả Tả còn nhỏ, đừng có dạy hư con nít – Thực ra, lúc đó Tả Thành đã hai mươi bốn tuổi rồi.

Năm hai mươi bốn tuổi đó Tả Thành không có chút xíu kinh nghiệm nào. Được rồi, năm nay hai mươi tám tuổi cậu cũng  không có nốt. Mặc dù Hà Tự nói cậu tính tình lãnh đạm bị Diệp Trăn oán hận rằng ‘trẻ con không nên nói chuyện yêu đương’. Nhưng  từ tận đáy long mình, cậu biết Hà Tự nói không sai. Dường như cậu có chút lãnh đạm. Đừng nói đến việc lên giường với nam hay nữ gì đó, mà ngay cả việc nắm tay con gái cậu cũng chưa từng.

Nhưng mà, lúc Cố Lăng hôn cậu, cậu lại có cảm giác.

Mặc dù Cố Lăng chỉ như chuồn chuồn lướt nước mà chạm nhẹ lên môi cậu có chút xíu. Đó thậm chí cũng không thể tính là hôn, nhưng trong nháy mắt lúc vừa chạm môi cả người cậu tê dại như có dòng điện chạy qua người. Cảm giác đó rất chân thật, rất xa lạ, rất đột ngột. Cho nên cả người cậu đều cứng ngắc.

Cố Lăng ôm cậu, ghé vào tai cậu thầm thì: “ Tôi có làm em sợ không?”

Cơ thể cậu lại cứng ngắt dữ dội hơn, vì để che dấu sự bất thường của mình không cho Cố Lăng biết, cậu vươn tay đẩy Cố Lăng ra xa.

Cố Lăng bị cậu đẩy một cái thật mạnh nên lảo đảo môt lúc mới đứng vững. Cậu bối rối không dám nhìn vào mắt của anh, vội vàng nói ‘tôi đi cũng lâu lắm rồi nên phải về.’

Sau đó, Cố Lăng đưa cậu về nhà.

Lúc xuống xe, Cố Lăng nói với cậu: “Tôi rất nghiêm túc, nếu em không bài xích việc hai người đàn ông yêu nhau, vậy em có thể cho tôi cơ hội được theo đuổi em không?”

Tả Thành im lặng một lát rồi thành thật trả lời: “Tôi cũng không biết.”

Cậu nhớ rất rõ lúc đó Cố Lăng nở nụ cười rồi nói: “Câu trả lời này so với việc nói “không thể” thì tốt hơn rất nhiều. Không cần phải vội, chúng ta có thể từ từ tìm hiểu.”

Điếu thuốc trong tay Tả Thành vừa mới hút được hai hơi, nhưng đã cháy sắp tàn đến gần ngón tay kẹp thuốc, lửa từ điếu thuốc cháy đến tay cậu, theo phản xạ có điều kiện, cậu “ahh” một tiếng làm rơi điếu thuốc xuống đất rồi hoàn hồn lại luôn.

Cậu buồn rầu nhìn chằm chằm tàn thuốc trên mặt đất thật lâu, cuối cùng quyết định vào nhà lấy máy hút bụi ra dọn dẹp sạch sẽ trước.

Nhưng vì đã ngổi xổm trên đất một lúc lâu nên cậu bị tê chân, không đứng lên được. Mà lúc này Kha Nhất Thần lại như một quả đạn pháo nhỏ vọt ra đáp thẳng lên lưng cậu.

Mém xíu nữa là Tả bảo tiêu té xấp mặt luôn.

Kha Nhất Thần nằm sấp trên lưng cậu, ôm cổ cậu, gọi cậu vô cùng thân thiết: “Tả Tả ~”

Tả Thành không còn sức để sửa lại xưng hô của cậu nhóc cho đúng, một tay vừa nâng vừa vỗ vỗ vào mông nhỏ, nói: “ Cục cưng, con xuống trước đi, chân chú tê quá.”

Kha Nhất Thần líu ríu sau lưng cậu mấy tiếng rồi trượt xuống ngồi ở bên canh, hỏi: “Tả Tả, sao anh ngồi đây hút thuốc dzạ?”

- “Vì chú đang suy nghĩ một số chuyện.”

- “Anh nghĩ gì dzạ?”

- “Nghĩ…. “Lời đến bên miệng rồi Tả Thành mới ý thức được người ngồi bên cạnh mình là nhóc con còn chưa đến bốn tuổi, cậu sửa miệng: “Nghĩ đến chuyện mà con nít không hiểu được.”

Kha Nhất Thần chun chun cái mũi nhỏ, hết sức coi thường, mà “hứ” một tiếng. “Chỉ số thông minh của em còn cao hơn anh gấp mấy lần, có gì mà em không hiểu được chứ?”

“Cho dù con có thông minh đến mấy thì cũng chỉ là nhóc con bốn tuổi mà thôi.”

“Vậy thì sao chứ? Em có bạn gái rồi đó, anh có không?”

Tả Thành: “…..”

Có cần phải xát muối vào tim nhau thế không?

Đối với việc bản thân mình thua đau trước một nhóc con chưa tới bốn tuổi, nội tâm của Tả bảo tiêu thật ảo não.

Cậu đem mặt mũi của mình vứt đi, quyết định khiêm tốn học hỏi một phen.

“Con làm cách nào mà theo đuổi được mấy bạn gái ở nhà trẻ vậy?”

“Thì lấy đồ ăn để lấy lòng, đưa mấy bạn đó ra ngoài chơi, tặng quà mà mấy bạn đó thích, luôn bảo vệ không cho người khác ăn hiếp mấy bạn đó….” Kha Nhất Thần vừa đếm ngón tay vừa nói ra một loạt cách thức theo đuổi người yêu.

Khóe miệng Tả Thành giật giật, thầm nghĩ trong long rằng: ‘Quả nhiên là con trai do một tay lão đại dạy dỗ, mới tí tuổi đầu mà đã học được những tinh túy trong việc cua gái rồi.

Sau đó cậu nhớ lại, Cố Lăng cũng có dẫn mình đi ăn, đi ra ngoài chơi, không cho người khác…. Khụ khụ, cái này bỏ qua, giữa hai người bọn cậu ai bảo vệ ai còn chưa biết được à.

Nhưng mà, cứ mang mình đi ăn, đi chơi thì mình phải đồng ý làm người yêu của anh ta sao?

“Tại sao lại không chứ?” Kha Nhất Thần thật khó hiểu với nghi vấn của cậu.

Mà lúc nghe được giọng nói của Kha Nhất Thần, Tả Thành mới biết vừa rồi mình không để ý nói ra miệng những gì đang nghĩ trong lòng.

Cậu ảo não vò đầu bức tóc nói: “Con không hiểu đâu.”

“Có cái gì mà hổng hiểu? không phải là có người theo đuổi anh còn anh thì không muốn đồng ý không phải sao?” Kha Nhất Thần dùng ánh mắt sáng long lanh vô cùng nghiêm túc nhìn cậu, khiến cho cậu cảm thấy thật bối rối.

“Chú không có ý định từ chối….”

“Vậy là nghĩ sẽ đồng ý chứ gì?”

“Chú cũng không nghĩ mình sẽ đồng ý….”

“Haizaa….” Ông cụ non Kha Nhất Thần thở dài, than thở: “Người lớn mấy người thật là rắc rối.”

Tả Thành xoa xoa đầu cậu nhóc, vui vẻ nói: “Vậy con nít ranh mấy đứa không rắc rối à?”

“Đương nhiên là không rắc rối rồi, nếu em thích ai em sẽ theo đuổi người đó, người đó thích em thì sẽ đồng ý làm bạn gái của em liền.”

Tả Thành nhịn không được mà cười lớn: “Hai hôm trước con còn nói thích Quý Tân nhà bà Lý bên cạnh mà.”

Kha Nhất Thần nhướng mày lên: “Em hết thích Quý Tân rồi, bây giờ em thích đại Kim mao nhà chú Triệu nha…. Không đúng, em đang nói về người mà, sao tự nhiên lại chuyển qua chó rồi.”

“Ahhh” Tả Thành nhịn cười, nói: “Vậy mà năm ngoái ở trường con còn thích bé Anh Đào lớp bên cạnh, thế mà nay con đã bắt đầu theo đuổi bạn nhỏ Mễ Lạp vừa mới chuyển trường đến rồi.”

“Đó đều là chuyện ở trường từ học kỳ trước.” đã qua lâu lắm rồi mà.

Uhm, dạy con phải dạy từ khi còn bé, giáo dục của Biên lão đại tốt dễ sợ.

Tả Thành không nói nữa, cùng Kha tiểu thiếu gia thong thả ngồi xổm trên bậc thềm,

Kha Nhất Thần nghiêng đầu nhìn cậu một lúc lâu, đột nhiên hỏi: “Tả Tả, người theo đuổi anh có phải là chú Cố không?”

Tả Thành bất đắc dĩ: “Sao cái gì con cũng biết hết vậy?”

“Thì tại em thông minh chứ sao.” Kha Nhất Thần đắc ý ngẫng cao đầu, “Lần trước ở công viên em đã nhìn ra chú ấy muốn cua anh rồi.”

Đúng vậy, con không những nhìn ra mà con còn nhắc nhở chú nữa.

Tả Thành thực sự rất muốn biết làm sao mà một đưa trẻ mới bốn tuổi lại có cặp mắt sắc sảo như vậy.

Hổng lẽ là do chỉ số thông minh của mình thấp quá?

Tả bảo tiêu lại tiếp tục chìm trong suy nghĩ của chính mình.

Kha Nhất Thần thấy cậu không trả lời, đợi một lúc nhóc con không chịu nổi rãnh rổi lại mở miệng hỏi tiếp: “Tả Tả, anh có thích chú Cố không?”

Tả Thành ngẩn người, lúc này cậu quả thật không biết phải trả lời như thế nào. Nhóc con này hỏi cái gì mà trắng trợn quá, xưa nay cậu không biết cái gì gọi là thích, cũng không biết phải giải thích cảm giác của mình dành cho Cố Lăng là như thế nào nữa.

Vì thế, cậu cũng chỉ có thể thật thà mà trả lời: “Chú không biết nữa.”

Kha Nhất Thần tròn mắt, đáp án này đối với cậu nhóc có chút vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của mình. Thích là thích, không thích là không thích chứ không biết là cái làm sao?

Nhưng mà Thần thiếu gia là ai chứ, cậu nhóc chính là con trai của Kha Minh Hiên và Biên Dĩ Thu đó nha, cục cưng thông minh như thế thì có vấn đề gì làm khó được chứ.

Vì thế cậu nhóc quyết đoán thay đổi cách hỏi: “Vậy anh có ghét chú Cố không?”

Tả Thành lắc đầu: “Không ghét.”

Kha Nhất Thần vỗ vỗ đôi bàn tay nhỏ nhắn, đưa ra kết luận: “Không ghét thì là thích rồi.”

“???” Trên đầu Tả Thành treo lủng lẳng ba cái dấu chấm hỏi to đùng. Chỉ đơn giản vậy sao?

Tả Thành nhìn những dây Tường vi leo trên hàng rào tre trong vườn, gió nhẹ dập dìu qua những khóm hoa trong buổi chiều tà. Đột nhiên cậu cười rộ lên, thật ra thì mọi chuyện  vốn cũng không có gì gọi là phức tạp.

Bên này Tả Thành buồn rầu khổ sở vì phải tìm hiểu rõ ràng tâm tư tình cảm của mình dành cho Cố Lăng, còn bên kia, cảnh sát Cố chuyên nghiệp vừa mới kết thúc vụ án. Anh vừa dẫn người phá xong một đường dây buôn bán ma túy bị cảnh sát theo dõi đã lâu, tóm gọn hơn hai mươi tội phạm.

Chờ đến lúc áp giải hết tội phạm lên xe cảnh sát, anh còn phải ứng phó với phóng viên và quần chúng thích xem náo nhiệt vây quanh xong anh mới có tranh thủ chút thời gian móc điện thoại di động ra.

Lúc chiều Kha Minh Hiên gởi tin nhắn tới, khi đó anh đang chỉ huy ở hiện trường, chỉ có thể vội vội vàng vàng trả lời “Đang có án mạng.” rồi cũng chưa kịp đọc nội dung tin nhắn xem Kha Minh Hiên nói cái gì.

Bây giờ mở ra lần nữa thì thấy có thêm tin nhắn mới của Kha Minh Hiên.

“Cố đội trưởng, anh thật can đảm.”

Cố Lăng đọc xong tin nhắn rồi đứng hình mất ba giây. Bỗng nhiên anh thấy cánh tay bị thương lúc bắt tội phạm bây giờ đau quá.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi