TAI NHỎ

Chuyện cưới xin này, vẫn phải tiến hành rồi.

Dù gì cũng là chủ tịch Tề có vốn tài sản hơn trăm triệu lại đồng ý nâng đỡ nhà họ Nhạc đó, cho dù thế nào thì Nhạc Nhị cũng không dám nói ra lời từ chối.

Sau đó ấn tượng của cậu về Tề Dục Đình có thêm một cái mác: Tư tưởng bảo thủ.

Rõ ràng chỉ là kết hôn không có tình cảm hợp tác vì công ty, đến cục dân chính nhận giấy là xong rồi, nhưng Tề Dục Đình vẫn cứ muốn mua áo cưới tổ chức tiệc cưới, hoàn thành tất cả chương trình.

Thật ra ban đầu Nhạc Nhị cho rằng cũng chẳng cần phải nhận giấy kết hôn làm gì, hai người chỉ cần giả vờ ở bên ngoài một chút là được rồi.

Sau khi bị nhà thiết kế lôi đi kéo vào đổi mấy bộ âu phục xong, Nhạc Nhị mới ý thức được chuyện không đơn giản như mình nghĩ.

Tề Dục Đình ngồi một bên, thưởng thức dáng vẻ tinh xảo tuấn tú như búp bê của Nhạc Nhị sau khi thay đồ.

“Bộ này đẹp lắm.” Hắn nhận xét, suy nghĩ một chút lại nói: “Thật ra bộ nào cũng đẹp cả, Tiểu Nhị cảm thấy thế nào? Không thì chúng ta mua hết nhé.”

Hắn vừa nói, vừa để phần mềm trên điện thoại chuyển lời mình nói thành chữ viết, chuyển xong thì Tề Dục Đình giơ di động đến trước mặt Nhạc Nhị.

Nhạc Nhị không có hứng thú với chuyện ăn mặc làm dáng này, sau khi bị ép đổi mười mấy bộ quần áo cậu đã mệt mỏi lắm rồi, nhấc mắt liếc mấy chữ trên di động, ủ rũ cúi đầu nói: “Thế nào cũng được, em muốn về nhà.”

Thay quần áo rất mệt, giả vờ điếc cũng rất mệt, giao tiếp với Tề Dục Đình càng mệt hơn.

Cái chính là, cậu đói rồi.

Nhạc Nhị mếu miệng, tủi thân nghĩ, tại sao Tề thị muốn hợp tác với nhà cậu chứ, tại sau cứ muốn kết hôn với cậu chứ.

Cằm bị người ta nâng lên, cậu chớp chớp đôi mắt ướt, nín nước mắt lại.

Đối diện với đôi mắt thâm thúy không nhìn ra cảm xúc của Tề Dục Đình, Nhạc Nhị cảm thấy sợ theo bản năng, đồng thời nhận ra câu trả lời vừa rồi của mình không được phải phép cho lắm.

Cậu có tư cách gì nói chuyện như vậy với chủ tịch Tề chứ.

Âm mũi của Nhạc Nhị nằng nặng, buồn bực không vui xin lỗi: “Xin lỗi anh.”

Tề Dục Đình buông tay ra, để lại dấu tay trên da thịt trắng như tuyết, hắn không dùng chút lực nào nhưng lại dễ dàng để lại dấu vết trên người Nhạc Nhị.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Tề Dục Đình tối xuống. Hắn nhắm mắt lại, đ è xuống cảm xúc cuồn cuộn trong mắt, nghĩ không thể dọa Tiểu Nhị được.

“Em sợ anh, đúng không?”

Tề Dục Đình phất tay, những người khác nhanh chóng lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Hắn ôm Nhạc Nhị lên, để cậu ngồi trên đùi mình, nói với Nhạc Nhị như đang dỗ dành trẻ con: “Là anh làm em sợ, anh nên xin lỗi mới đúng.”

Nhạc Nhị nhìn chữ trên di động, mũi xon xót, lắc đầu không lên tiếng.

“Tiểu Nhị buồn rồi.” Tề Dục Đình nói, “Sao lại không vui thế?”

Nhạc Nhị nào dám nói tại sao, lúc mông đè lên bắp đùi người đàn ông cậu mới phản ứng lại tư thế của mình với Tề Dục Đình quá thân mật.

Sao Tề Dục Đình to con vậy, có thể giam cậu trọn trong lòng hắn.

Nhạc Nhị thoáng giãy giụa, bị Tề Dục Đình vỗ nhẹ lên eo, cậu lập tức an phận lại, tìm từ diễn đạt: “Không thích thay đồ mãi như thế, hơi mệt.”

Cậu không dám nói ra cái câu “không muốn kết hôn” kia, cứ cảm thấy Tề Dục Đình có chấp niệm nào đó với chuyện kết hôn, nếu cậu từ chối Tế Dục Đình, nhất định sẽ bị xé xác mất.

Tề Dục Đình xoa đầu thiếu niên, chủ động tỏ ra yếu thế, “Là anh không nghĩ đến cảm nhận của em, chúng ta không thử quần áo nữa, ăn chút đồ ngọt nhé?”

Nhạc Nhị vùi trong lòng Tề Dục Đình, nhìn chằm chằm hàng chữ, rất không có cốt khí gật đầu một cái.

Tín đồ ăn uống là không có nguyên tắc.

Tề Dục Đình gọi hai phần tiramisu, Nhạc Nhị quét bay đi vẻ uể oải vừa mới rồi, ăn đến là sung sướng vui vẻ. Cảm xúc của cậu tới nhanh mà đi cũng mau.

Ngay lúc Nhạc Nhị đang ăn hăng say, Tề Dục Đình đột nhiên giơ di động đến trước mặt cậu, Nhạc Nhị đã quen phương thức trao đổi như vậy giữa hai người rồi, nhanh chóng nhìn qua.

Trên đó viết, “Không muốn kết hôn?”

Bị người ta đoán được tâm tư, tiramisu trong miệng đột nhiên không còn thơm ngon nữa.

Nhạc Nhị li3m khóe miệng một cái, bột cacao lẫn với nước miếng bị tan ra làm khóe miệng ngược lại càng bẩn hơn khiến cậu nhìn qua trông càng có vẻ không được thông minh cho lắm.

Nhạc Nhị nghĩ ngợi, nói không kết hôn là chuyện không thể, vậy chỉ đành ra điều kiện thôi, “Nếu ngày nào cũng có thể được ăn bánh ngon, thì em bằng lòng kết hôn với anh.”

Chẳng cần Tề Dục Đình nghĩ cách dụ dỗ, Nhạc Nhị đã tự nói điều kiện ra, còn là điều kiện đơn giản đến thế.

Thật đúng là bé ngốc bị bán mà còn đếm tiền giúp người ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi