TAI NHỎ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tin tốt: Không phải tổ chức lễ cưới nữa.

Tin xấu: Nhạc Nhị đã bị Tề Dục Đình lừa về nhà.

Tề Dục Đình mang Nhạc Nhị đến căn nhà thường ở chỗ trung tâm thành phố, nơi tấc đất tấc vàng như thế lại có một khu biệt thự, thế giới của người có tiền quả nhiên là thứ mà Nhạc Nhị không thể nào tưởng tượng ra được.

Biệt thự rất to, rất rất to, cũng có rất nhiều phòng, Nhạc Nhị rất tự nhiên cho rằng mình sẽ ở trong phòng cho khách.

Cho đến khi Tề Dục Đình sai quản gia mang hai rương đồ của Nhạc Nhị lên phòng ngủ chính ở tầng 2.

Nhạc Nhị đi theo sau quản gia, sau mấy lần thử bắt chuyện thất bại thì từ bỏ đấu tranh.

Hôm nay Tề Dục Đình không đi làm, dẫn Nhạc Nhị đi làm quen với nhà mới. Nhìn đồ dùng riêng của Nhạc Nhị từ từ lấp đầy phòng của mình, trong lòng hắn dâng lên cảm giác thỏa mãn.

Chờ Nhạc Nhị thu dọn xong, Tề Dục Đình đưa cho cậu một cốc nước, Nhạc Nhị nhận lấy uống ừng ực hai ngụm, ngạc nhiên vui mừng phát hiện ra là nước chanh mà mình thích uống nhất.

Lúc Nhạc Nhị đang uống nước, Tề Dục Đình nhìn chằm chằm vào cái miệng của cậu.

Nhạc Nhị bị nhìn mà mất tự nhiên, nhìn Tề Dục Đình một cái sau đó nghe thấy hắn nói: “Cái miệng khi uống nước cứ phồng lên, đáng yêu quá, muốn hôn.”

Nhạc Nhị thiếu chút nữa phun nước ra ngoài, muốn hôn gì, muốn hôn gì cơ???

Mà người đàn ông kia mặt không đổi sắc, vẻ mặt nghiêm túc cứ như đang bàn công việc, nếu không phải Nhạc Nhị nghe được thì chắc chắn sẽ bị hắn lừa.

Mấu chốt là, giờ thiết lập của cậu là không nghe thấy gì, cậu phải giả vờ như bị lừa thật.

Vì thế Nhạc Nhị đỏ mặt không lên tiếng, trả cốc nước lại cho Tề Dục Đình, lùi về sau hai bước, di chuyển đến cạnh giường ngồi xuống.

Mông vừa tiếp xúc với đệm giường mềm mại, Nhạc Nhị thấy an tâm hơn chút xíu, trong đầu nghĩ, sao có uống nước thôi mà Tề Dục Đình cũng cảm thấy đáng yêu, sao hắn lại muốn hôn cậu, Tề Dục Đình không phải là tên bi3n thái đấy chứ.

Trong đầu Nhạc Nhị đang âm thầm nổi bão, nhớ tới lời Tề Dục Đình nói cái hôm hắn đoán được cậu không muốn kết hôn.

“Tiểu Nhị, nếu em không muốn kết hôn, là vì việc chuẩn bị lễ cưới quá rườm rà, em không thích, vậy chúng ta không tổ chức lễ cưới nữa.”

Lúc ấy trong lòng Nhạc Nhị cứ như đang ngồi tàu lượn siêu tốc vậy phi từ điểm thấp nhất tới điểm cao nhất, tuy nhiên Tề Dục Đình lại thêm một điều kiện, “Nhưng em phải nhanh chóng chuyển đến nhà anh mới được.”

Vì vậy trái tim bé nhỏ đáng thương của Nhạc Nhị lại rơi xuống từ điểm cao nhất.

Cậu nghĩ, thôi vậy, thà về sống chung luôn còn hơn gióng trống khua chiêng tổ chức đám cưới, diễn trò trước mặt người thân bạn bè đám người có máu mặt trên thương trường.

Khi ấy Tề Dục Đình lấy giấy ăn lau sạch bột cacao chỗ khóe miệng của cậu, nói: “Em không thích gì thì phải nói cho anh, anh mới biết được. Có lúc anh sẽ đoán ra, giống như hôm nay, nhưng cũng có lúc anh không đoán ra được đâu.”

“Lúc không đoán được sẽ làm em không vui.”

Nhạc Nhị không hiểu sao Tề Dục Đình phải chỉ đích danh cậu để kết hôn, càng không hiểu sao Tề Dục Đình lại nói những thứ này với người hắn mới chỉ gặp mấy lần là cậu.

Trong mắt Tề Dục Đình dường như che giấu rất nhiều thứ, cậu không nhìn ra được, chỉ cảm thấy bản thân như bị đôi mắt thâm sâu kia hút lấy.

Có lẽ cũng bởi vì những lời này của Tề Dục Đình mà Nhạc Nhị mới thoáng buông xuống phòng bị, đồng ý kết hôn với hắn.

Lúc này dáng vẻ cúi đầu suy tư của Nhạc Nhị bị Tề Dục Đình nhìn trọn trong mắt, tầm mắt hắn lướt qua d ái tai ửng đỏ của thanh niên, hơi nhíu mày, “Em ở trong phòng tự chơi nhé, anh qua phòng làm việc đây.”

Nhạc Nhị nhìn di động đột nhiên được đưa tới trước mắt, bão táp trong đầu ngừng lại, ừ một tiếng, hơi nóng trên mặt cậu vẫn chưa tan hết nên dứt khoát cúi thấp đầu.

Tề Dục Đình vốn đã định ra ngoài, nhưng được nửa đường lại vòng về, mở miệng nói, “Buối tối muốn ăn gì, để anh bảo bác giúp việc làm.”

“Muốn ăn cá chua ngọt Tây hồ, tôm nõn Long Tỉnh hay thịt kho Đông Pha?”

Theo lời nói của người đàn ông, di động đồng bộ hiện ra chữ viết, Nhạc Nhị yên lặng nuốt nước miếng.

Đồng thời cậu nhận ra rằng, sao mấy món Tề Dục Đình hỏi toàn là món cậu thích ăn vậy, bữa ăn đầu tiên cũng là hải sản và món Chiết Giang cậu thích nhất nữa.

tai-nho-4-0cá chua ngọt Tây Hồ

tai-nho-4-1tôm nõn Long Tỉnh

tai-nho-4-2

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi