TẠI SAO ANH LẠI THÍCH TÔI

Khúc Quân không ngừng la ó trong lòng: Anh em tôi ơi! Bây giờ tất cả bất công của anh đều đã qua hết rồi! Mau mau tỉnh lại đi!

Khi hiệu trưởng Lâm và cô giáo Hoàng cũng chuẩn bị đi về, Trần Lỵ lao thẳng tới cửa tiễn bọn họ.

“Hiệu trưởng Lâm, cô giáo Hoàng, đây quả thật là chuyện ngoài ý muốn. Cô nhìn đi, mắt cá chân của tôi bị thương, nên mới đành phải nhờ Lăng Mặc đi đưa giùm bánh bao cho dượng… Nhưng không nghĩ tới xe buýt sẽ hết chuyến!”

“Mắt cá chân bị thương…” Cô giáo Hoàng cúi đầu nhìn xuống mắt cá chân của Trần Lỵ “Mới nãy tôi còn thấy cô đi bộ thật nhanh nhẹn.”

Trần Lỵ thầm luống cuống trong lòng, bà ta quên giả vờ!

“Tôi thấy cho dù cô có quên thời gian xe buýt chạy hay không, nhưng buổi tối bắt một đứa trẻ đi đến địa phương xa như vậy để đưa đồ, thì rất là không đúng. Chẳng lẽ người lớn ăn bánh bao còn quan trọng hơn cả sự an toàn của một học sinh?”

Hiệu trưởng Lâm lắc đầu, rồi rời khỏi.

Trần Lỵ trong nhất thời không nghĩ ra được lời giải thích nào cho thỏa đáng, mà hiệu trưởng Lâm trước khi rời đi còn nhìn Trần Lỵ với ánh mang hàm ý mắt cảnh cáo.

“Vị phụ huynh này, cô đối xử với Lăng Mặc ra sao thì chúng tôi đều rõ trong lòng. Ví dụ như phòng ngủ của Lí Viễn Hàng, nếu cô có tâm mua một cái giường tầng thì hai đứa có thể ở chung với nhau. Nhưng cô lại để Lăng Mặc ở trong cái phòng chứa đồ nhỏ xíu ẩm thấp đó, quần áo cũng phải phơi bên trong. Nếu như tôi nhớ không lầm thì cô với tư cách là người giám hộ của Lăng Mặc thì ở trong đó mới đúng chứ? Mặc dù tôi và cô giáo Hoàng không có quyền xen vào chuyện nhà của cô, nhưng nếu Lăng Mặc có bất kì tổn thương nào, hoặc là quyền lợi của em ấy bị xâm phạm thì chúng tôi sẽ thỉnh cầu bác bỏ quyền giám hộ Lăng Mặc của các người, tôi và cô giáo Hoàng sẽ làm chứng khai hết sự thật cho tòa án.”

Khi hiệu trưởng Lâm nói xong lời này, có một người đàn ông mới tan ca về đi ngang qua, hắn ngẩng đầu nhìn Trần Lỵ như đang nghĩ gì đó.

Trần Lỵ nhìn lại thì thầm hô không xong. Người đàn ông này mới dọn tới, chưa có bị bà ta tẩy não.

“Đúng rồi, việc đi họp phụ huynh cho Lăng Mặc thì chúng tôi sẽ nhờ phụ huynh của học sinh khác đi thay. Cô có hai đứa trẻ cần chăm sóc, theo tôi thấy thì cô nên lấy việc chăm sóc sinh hoạt lẫn học tập của Lý Viễn Hàng và Lăng Mặc làm trọng.”

Chờ hiệu trưởng Lâm và cô giáo Hoàng đi rồi, Trần Lỵ ngồi trên sofa, bỗng nhiên vung tay hất hết khay trà xuống đất.

“Mẹ… Mẹ sao vậy?” Lý Viễn Hàng mở cửa phòng, lo sợ nhìn Trần Lỵ.

“Mày có biết mày chỉ có chép chút xíu bài tập của Lăng Mặc thôi mà cha mẹ mày bị người ta xỉa xói nhục nhã kia kìa!”

“Không phải chỉ là họp phụ huynh thôi sao…”

“Đó chính là tài nguyên tốt để mở rộng quan hệ xã giao đó đồ ngu! Mẹ mày vất vả lắm mới hỏi thăm được trong lớp mày có một phụ huynh là kiến trúc sư cao cấp! Nếu có thể gặp được người ta thì mẹ mày có thể mượn lý do mẹ mày là trưởng ban phụ huynh cần trao đổi học tập của con em, để từ đó móc nối quan hệ với người ta! Để người ta đề bạt cha mày từ cái xưởng ngoại ô kia về làm trong nội thành luôn!”

Lý Viễn Hàng ngẩn người tại chỗ.

Trần Lỵ dùng sức vò đầu, giờ phút này bà ta rốt cuộc đã hiểu rõ câu nói ‘Nếu Lý Viễn Hàng thích nắm đấm như vậy thì sẽ phải trả giá nhiều hơn cả thế’ là có ý gì!

Mặc dù trường học không thể xen vào chuyện nhà của họ, nhưng có thể nghi ngờ nhân phẩm của Trần Lỵ, có thể làm bà ta mất tư cách trưởng ban phụ huynh, cũng có thể cắt đứt con đường để bà ta trèo lên phụ huynh có tài nguyên tốt, khiến cho chồng bà ta không thể về được!

Lúc này, Khúc Quân mở cửa phòng dẫn Lăng Mặc vào bên trong thế giới nhỏ của mình.

“Đây chính là phòng của tớ.”

Lăng Mặc chỉ đơn giản liếc nhìn xung quanh, trên bàn học của Khúc Quân để cuốn bài tập đại số đang làm dở, căn phòng không tính là lớn nhưng tuyệt đối không nhỏ, có thể nhìn ra thu nhập của gia đình Mạc Tiểu Bắc cũng kha khá.

“Cậu ngủ bên ngoài hay bên trong?” Khúc Quân vui vẻ nói.

“Sao cũng được.”

“Vậy thì cậu ngủ bên trong đi. Tớ sợ cậu ngủ bên ngoài sẽ té xuống.” Khúc Quân sờ sờ cái bụng núc ních của mình, cậu cũng muốn ngủ chung lắm, nhưng cậu sợ mình không cẩn thận sẽ đá Lăng Mặc xuống giường.

Lăng Mặc đứng bên cạnh bàn học, rũ mắt nhìn bài tập của Khúc Quân. Ánh đèn màu vàng rọi xuống càng làm cho ngũ quan của Lăng Mặc thêm nhu hòa.

“Đây là bài tập của cậu?”

“Ừ? Sao vậy?” Khúc Quân quay đầu hỏi.

“Bài số bốn, viết sai công thức rồi. Bài số năm, phép tính thứ ba đếm ngược từ dưới lên cũng sai luôn.”

“A? Thật hả? Tớ còn tưởng mình làm đúng rồi chứ!” Khúc Quân lại gần nhìn.

“Cậu thật ngốc.”

Giọng nói kia rất nhẹ, mặc dù Lăng Mặc vẫn trưng ra bộ dáng cao lãnh, nhưng không biết tại sao lại làm người ta cảm thấy thân thiện dễ gần hơn trước.

Khúc Quân ngồi xuống bàn, cẩn thận kiểm tra lại “Hình như sai thật… Nếu cậu đã có lòng thì hãy đưa Phật về Tây Thiên… Cậu dạy kèm tớ làm nốt mấy bài còn lại đi… Nếu không tớ bật đèn cả đêm cho cậu khỏi ngủ luôn.”

“Đứng lên.” Lăng Mặc hất cằm.

Khúc Quân lập tức đứng dậy, cung kính nhường chỗ ngồi cho Lăng Mặc. Lăng Mặc lấy một tờ giấy nháp rồi viết.

Lúc này Khúc Quân mới phát hiện ngón tay của Lăng Mặc cũng rất đẹp, còn thon dài nữa, nhưng không giống như loại tinh tế như con gái, mà là ẩn chứa sức mạnh và lực độ.

Lăng Mặc vừa viết vừa suy nghĩ cách giải.

Khác với cách giảng bài của giáo viên, Khúc Quân cảm thấy mình có thể dễ dàng theo kịp hướng suy nghĩ của Lăng Mặc, giống như là kinh mạch được đả thông, đầu óc trở nên thanh tỉnh thông suốt hơn nhiều.

“Hiểu chưa?” Lăng Mặc hỏi.

“Chắc đã hiểu.” Khúc Quân gãi gãi đầu.

Lăng Mặc xé tờ giấy nháp rồi vùi thành một cục quăng vào thùng rác, hoàn toàn không cho Khúc Quân có cơ hội chép lại.

Đồ hẹp hòi… Khúc Quân thầm mắng.

Khúc Quân vừa thầm than phiền vừa sửa lại bài toán đã làm sai.

Khi cậu viết xong dòng kết luận cuối cùng liền thở hắt ra một hơi.

Cậu nghiêng đầu nhìn Lăng Mặc để nhờ y xem coi đã làm đúng chưa, nhưng không ngờ y lại đang chống cằm nhìn Khúc Quân. Khúc Quân có cảm giác hình như Lăng Mặc ngồi bên cạnh nãy giờ không có động đậy gì, chẳng lẽ người này nhìn cậu suốt từ nãy đến giờ đó hả?

Lúc này Lăng Mặc mới gật đầu nói “Dọn dẹp sách vở đi.”

Ý là cậu đã làm đúng.

“À này, nãy giờ cậu nhìn tớ chằm chằm à?” Khúc Quân cười hì hì sấn mặt tới “Tớ biết bây giờ mình rất béo, nhưng tớ có hàng mi dài nha! Nghe nói con trai mi dài đều rất đẹp trai! Tớ mà gầy xuống chắc chắn sẽ đẹp bá cháy cho coi!”

“Thần kinh. Bây giờ cậu vẫn còn béo.” Lăng Mặc nghiêng mặt đi.

Lúc này Lương Như cầm đồ ngủ đi vào, đặt lên giường “Lăng Mặc, cháu mặc tạm đồ ngủ hồi nhỏ của Khúc Quân nhé. Chắc là vừa với cháu.”

“Cám ơn dì!”

Lương Như nhìn hai đứa nhỏ ngồi trước bàn học tập, hơn nữa còn rất là chăm chú, nhất thời độ hảo cảm với Lăng Mặc tăng lên vèo vèo.

Lăng Mặc cầm quần áo đi tắm.

Chờ y tắm ra thì thấy Khúc Quân đã làm xong các bài còn lại.

“Cậu tắm xong rồi? Cậu tới xem giúp tớ có làm đúng không?” Khúc Quân tự mình lật từng trang cho Lăng Mặc xem, y chỉ liếc sơ một cái liền đáp “Đi ngủ thôi!”

Khúc Quân duỗi người, đang muốn bò lên giường thì bị Lăng Mặc ngồi ở mép giường đạp lên cái bụng mỡ của mình.

Không biết có phải ảo giác hay không, Khúc Quân cảm thấy Lăng Mặc còn cố ý đạp thêm hai cái.

“Không tắm thì khỏi ngủ với tôi.”

Khúc Quân có chút nghi ngờ, rốt cuộc đây là nhà cậu hay là nhà của y vậy?

“Ây da, cậu cũng đâu phải là con gái, chú trọng đến mấy chuyện này chi!” Khúc Quân muốn bò lên giường thì bị Lăng Mặc giơ chân đạp bụng chặn lại.

“Vậy thì tôi sẽ ngủ dưới sàn.”

“.… (╬▔^▔) 凸”

Khúc Quân cam chịu số phận xoay người vọt vào phòng tắm.

Chờ lúc cậu tắm ra thì thấy Lăng Mặc đã nằm dựa vào tường ngủ rồi.

Một ngày trước, y còn bày ra dáng vẻ người sống chớ lại gần, mà hôm nay y lại cùng ngủ chung giường với cậu.

Vận mệnh đúng là kì diệu.

Khúc Quân nằm xuống, trong yên lặng, cậu có thể nghe tiếng hít thở của Lăng Mặc.

Trong mũi tràn ngập mùi của Lăng Mặc, mặc dù là dùng chung sữa tắm nhưng Khúc Quân lại cảm thấy có gì đó khang khác.

Cậu không biết Lăng Mặc đã ngủ chưa, theo lẽ thường thì cậu rất dễ ngủ, nhưng bây giờ cậu lại nhìn chằm chằm trần nhà, bên cạnh còn một người đang nằm, không dám xoay trái xoay phải, sợ đè lên người ta… không ngủ được.

“Lăng Mặc… Lăng Mặc, cậu ngủ chưa?” Khúc Quân nhỏ giọng hỏi.

“Ngủ.” Lăng Mặc lạnh lùng nói.

“…Đã ngủ mà còn trả lời tớ…” Khúc Quân bỗng nghĩ tới gì đó, hưng phấn nói “Nói với cậu cái này nè, cái đứa ngồi cùng bàn với tớ đúng là ngốc mà, nó nói người phát minh ra đèn điện là Isaac Newton! Chòi má! Rõ ràng là Albert Einstein!”

“Ngu ngốc.” Lăng Mặc lành lạng nói.

“Đúng vậy, rất ngu nha!”

“Tôi nói cậu.”

“A? Tớ sao?” Khúc Quân hoàn toàn không hiểu mô tê gì.

“Là Edison.” Nói xong, Lăng Măc xoay người đưa lưng đối diện Khúc Quân, ý bảo không muốn nói chuyện thiếu muối với cậu nữa.

Dần dần, buồn ngủ đánh sụp mí mắt của Khúc Quân.

Cậu phát ra tiếng thở đều đều, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Lăng Mặc xoay mặt vào tường chậm rãi trở người, nhìn dáng vẻ khi ngủ của Khúc Quân.

Khi ánh mắt đã thích ứng với bóng tối, đường nét trên gò má của Khúc Quân cũng dần trở nên rõ ràng.

Y vươn ngón tay tới nhẹ nhàng chọt một cái vào má của cậu, Khúc Quân chép miệng.

Trong mơ hồ, Khúc Quân cảm giác có cái gì đó cứ lướt qua lướt lại trên mí mắt của cậu, rất nhẹ, rất dè dặt, giống như là đang vuốt ve lông mi của Khúc Quân.

Một lần rồi lại một lần…

Không hề biết chán.

Sáng sớm hôm sau, Khúc Quân không có chờ đồng hồ báo thức kêu liền hắt hơi tỉnh giấc.

Cậu phát hiện hai phần ba cái chân đã rớt xuống đất, còn một phần góc chăn đang đắp trên bụng mình,

Khúc Quân từ từ kéo chỗ chăn rơi xuống đất lên, còn muốn tiếp tục ngủ thì chuông báo thức réo ầm ĩ.

Nghe âm thanh sột soạt ở bên cạnh, lúc này Khúc Quân mới nhớ Lăng Mặc đang ngủ bên cạnh mình!

===Hết chương 10===

Tác giả có lời muốn nói: DAY 10.

Khúc Quân: Tại sao anh đạp bụng tui! o (> ﹏ <) o

Lăng Mặc: Đạp sướng. (─‿‿─)

Khúc Quân: Tại sao anh cứ nhìn lén tui hoài! o (> ﹏ <) o

Lăng Mặc: Nhìn sướng. (─‿‿─)

Khúc Quân: Tại sao lúc ngủ anh lại sờ lông mi của tui! o (> ﹏ <) o

Lăng Mặc: Sờ sướng. (─‿‿─)

Khúc Quân: Nhưng tui không có sướng! (๑・`▱´・๑)

Lăng Mặc: Vậy để tôi tới dạy cậu làm chuyện sướng. ♥ ԅ(≖⌣≖ԅ)

Khúc Quân: Đi ra! Tui muốn rắc muối trừ tà! (╯ ° □ °) ╯・゚✧ ・゚✧ ・゚✧ 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi