TẠI SAO ANH LẠI THÍCH TÔI

“Anh nhớ cái xưởng đó trong thời gian này đang tiến hành đào tạo tay nghề cho nhân viên, buổi tối sẽ không có ai ở trong đó hết, mà là ở bên xưởng phụ cận. Đơn vị của bọn anh có cử thợ đến đó hướng dẫn nên mới biết chuyện này. Lăng Mặc mà có đi tới đó thì cũng không thấy dượng của nó đâu. Chẳng lẽ dì của nó không biết điều này?” Mạc Thanh nhìn Lương Như.

“Đúng là đáng giận mà! Chắc chắn cô ta cố ý muốn ra đòn phủ đầu Lăng Mặc! Cô ta nghĩ con mình chép bài tập của Lăng Mặc là sai rồi, Lăng Mặc thì ăn hiếp con cô ta!” Lương Như lắc đầu “Đúng là trong một cái rừng lớn, chim chóc loại nào cũng có! Lòng dạ thật đúng là rác rưởi!”

Lăng Mặc nhìn đồng hồ, đứng dậy nói “Chú Mạc, dì Lương, không còn sớm nữa, cháu phải về. Ngày mai còn phải đi học nữa…”

“Trở về làm gì? Cứ ngủ lại đây! Sáng sớm ngày mai chú sẽ chở cháu và Tiểu Bắc đến trường!” Sắc mặc của Mạc Thanh cực kỳ khó coi.

Khúc Quân đời nào bỏ qua cơ hội tốt đến gần Lăng Mặc chứ! Hôm nay cậu mới biết được quan hệ giữa cha mẹ Mạc Tiểu Bắc và cha của Lăng Mặc là như thế, đây quả là cái bánh bự rớt từ trên trời xuống mà! Xem ra cậu cách mục tiêu hoàn thành nhiệm vụ không còn xa nữa rồi!

Cậu nhất định phải tận dụng tốt cơ hội này mới được.

Khúc Quân lén khều áo của Lăng Mặc dưới bàn, nhỏ giọng nói “Cậu đừng đi… Cậu mà đi, cha tớ sẽ đánh đòn tớ bị 35 điểm toán mất!”

Lương Như cũng vỗ vai Lăng Mặc “Ở lại đây ngủ đi cháu. Giờ cũng đã mười giờ đêm rồi, về nhà hay ngủ ở đây thì có khác gì đâu! Để dì Lương gọi điện cho dì của cháu, đừng sợ!”

Lúc này sắc mặt của hiệu trưởng Lâm và cô giáo Hoàng ngồi đợi trên sofa càng ngày càng khó coi.

“Đã trễ như vậy rồi, cũng đã hơn mười giờ, tại sao Lăng Mặc còn chưa trở về? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Hiệu trưởng Lâm nhìn Trần Lỵ.

Trần Lỵ cười nhẹ rồi nói “Vậy thì để tôi đi gọi điện thoại hỏi thăm dượng của cháu nó thử xem. Có lẽ dượng của cháu nó thấy trời đã muộn nên mới kêu Lăng Mặc ngủ lại trong nhà trọ dành cho nhân viên?”

Trần Lỵ đứng dậy gọi điện thoại, còn cô giáo Hoàng lại nói nhỏ bên tai Hiệu trưởng Lâm “Chẳng lẽ thằng bé vẫn ở trong phòng ngủ mà chúng ta không có biết? Hay là em ấy bị bệnh nên dì của em ấy mới không cho chúng ta gặp?”

Hiệu trưởng Lâm cũng nhíu mày.

“Tôi nhìn từ đây thì thấy trừ phòng ngủ và cầu thang ra thì chỉ có căn phòng đằng kia nữa thôi, hay là mình đi gõ cửa thử xem?” Cô giáo Hoàng biết Lăng Mặc ở trong phòng nào, nhưng cô không có nói ra, cô muốn hiệu trưởng Lâm tận mắt nhìn thấy phòng ngủ tồi tàn của Lăng Mặc.

“Tôi đi với cô.”

Hiệu trưởng Lâm cũng đứng dậy đi theo cô giáo Hoàng tới căn phòng nhỏ kia.

Ngay tại lúc Trần Lỵ cầm điện thoại chuẩn bị tốt một màn diễn trò thì cô giáo Hoàng đã mở cửa phòng.

Đập vào mắt hiệu trưởng Lâm là một hàng quần áo phơi trên một sợi dây giăng ngang phòng, trong phòng bốc lên mùi vị ẩm ướt.

Trần Lỵ quay đầu lại nhìn thì lập tức đi tới “Ôi chao, hai cô giáo, sao lại…”

Trong chớp mắt, sắc mặt của hiệu trưởng Lâm cực kỳ khó coi “Sao cô lại để cho một đứa trẻ ở trong căn phòng như thế này?”

“Ơ… Đây không phải là phòng của Lăng Mặc, mà là nhà kho chứa đồ của nhà chúng tôi. Chẳng phải bây giờ là mùa mưa sao, vì không thể phơi quần áo bên ngoài nên mới phơi tạm ở đây…”

“Nhà kho chứa đồ?” Giọng nói của cô giáo Hoàng cất cao, cô vén quần áo ra đi tới bên cạnh một cái bàn thấp bé “Tại sao sách vở của Lăng Mặc lại ở đây? Tại sao trong ngăn kéo của cái bàn này có vở bài tập của Lăng Mặc?”

“À… Nhà có hai đứa nhỏ, không gian có hơi chật nên Lăng Mặc mới đem đồ qua đây để…” Càng giải thích, trái tim của Trần Lỵ đập càng nhanh.

“Đúng vậy, ngay cả quần áo của em ấy cũng để ở đây luôn sao?” Cô giáo Hoàng mở một cái tủ nhỏ ra, bên trong đều là quần áo của Lăng Mặc.

“Nếu như ở đây không phải là phòng của Lăng Mặc thì em ấy ở đâu? Có một phòng ngủ dưới tầng trệt và một phòng ngủ ở trên lầu. Phòng trên lầu là của con trai cô, tôi không có thấy hai cái giường, chẳng lẽ Lăng Mặc ngủ chung với cô dưới tầng trệt?” Giọng của cô giáo Hoàng cực kì thấp, có thể nghe cô đang kiềm chế cơn tức giận của mình.

Lúc này, điện thoại bàn ngoài phòng khách kêu lên.

Cô giáo Hoàng vốn lo lắng Lăng Mặc đã trễ thế này rồi mà sao chưa về, vừa nghe điện thoại kêu liền chạy tới “Có thể là thằng bé gọi về!”

Trần Lỵ cũng lật đật chạy tới muốn bắt điện thoại thì hiệu trưởng Lâm nói “Để tôi bắt máy! Tôi muốn chính tai nghe em ấy nói tại sao trễ như vậy rồi mà còn chưa về nhà!”

Bả vai của Trần Lỵ run lên, nhưng hiệu trưởng Lâm rất có khí thế áp đảo cầm ống nghe lên, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của Mạc Thanh.

“A lô, tôi là cha của Mạc Tiểu Bắc, bạn học cùng lớp với Lăng Mặc. Tối nay Lăng Mặc sẽ ngủ ở nhà của chúng tôi! Ngày mai tôi sẽ đích thân đưa cháu nó đi học!”

Hiệu trưởng vừa nghe thấy có tin tức của Lăng Mặc liền lập tức nói “Xin hỏi ngài là phụ huynh của em học sinh nào? Tôi là hiệu trưởng Lâm Uyển, tôi và chủ nhiệm lớp của Lăng Mặc đến thăm nhà em ấy, kết quả là chờ suốt cả buổi tối mà không thấy em ấy trở về. Có thể nói cho tôi biết tình huống cụ thể là như thế nào không?”

Trần Lỵ đứng một bên hóa ngốc, bây giờ Lăng Mặc đang ở nhà phụ huynh của một học sinh khác?

Mạc Thanh ở đầu dây bên kia vừa nghe người bắt máy xưng là hiệu trưởng, vẻ mặt liền dịu xuống.

“Hiệu trưởng Lâm, thật xin lỗi! Thật xin lỗi, tôi không biết đầu dây bên kia là cô!”

Lương Như đứng bên cạnh liền níu tay áo của Mạc Thanh “Ai vậy?”

“Bên kia là hiệu trưởng đến thăm nhà học sinh, nói là đã đợi Lăng Mặc suốt cả buổi tối…”

Nghe đến đây, Khúc Quân cuối cùng cũng hiểu ra nguyên nhân tại sao Lăng Mặc đã bắt kịp chuyến xe cuối trở về nội thành, nhưng lại cầm hộp giữ ấm đi lang thang ngoài đường mà không chịu về nhà.

Chắc chắn y biết hôm nay có giáo viên tới thăm nhà nên mới cố ý để hiệu trưởng Lâm ngồi đợi y trở về!

Hay quá ha! Toàn là giả vờ giả vờ!

Khúc Quân liếc nhìn Lăng Mặc.

Lăng Mặc không nhìn Khúc Quân, chỉ chuyên tâm ăn tô mì sốt trước mặt, bày ra dáng vẻ vô tranh với sự đời.

Lương Như vừa nghe đó là hiệu trưởng liền sáng mắt lên, nói “Anh không có nói rõ đâu, để em nói cho!”

Cô cầm lấy ống nghe của Mạc Thanh rồi nói “Hiệu trưởng Lâm! Thật xin lỗi! Chuyện là như vậy! Chồng của tôi, Mạc Thanh hôm nay đi công tác trở về, có lẽ là khoảng chín giờ lái xe đi ngang nhà xưởng Đại Hồng, phát hiện thấy một học sinh mặc đồng phục cùng trường với con trai tôi đang đi trên đường, nên hỏi thăm vài câu. Không ngờ đó lại là bạn học chung lớp với con trai tôi. Trời đã trễ rồi, thằng bé lại không bắt kịp chuyến xe cuối mà phải phải đi bộ về nhà. Chồng của tôi cảm thấy không an toàn nên đã không đồng ý, liền cho thằng bé hóa giang! Về đến nội thành, thằng bé cứ đứng tại chỗ không chịu về nhà, chồng tôi liền cảm thấy lạ, hỏi ra mới biết, là vì thằng bé đi đưa bánh bao cho dượng làm ở xưởng Đại Hồng, nhưng đêm đó nhà xưởng không hề có ai hết, đều đi đào tạo tay nghề hết rồi, thằng bé không đưa được bánh bao nên không dám về nhà! Chồng tôi thấy như vậy không được ổn, cho nên liền mang thằng bé về nhà luôn. Hiệu trưởng Lâm, cô xem giờ cũng đã muộn rồi, chúng tôi để thằng bé ngủ lại đêm nay, có được không ạ?”

Giọng điệu của Lương Như vừa khách quan vừa tỏ ý tôn trọng hiệu trưởng Lâm.

Chẳng qua lời cô nói… Hình như không đúng sự thật cho lắm?

Rõ ràng là cậu dẫn Lăng Mặc về nhà mà, chứ đâu phải cha của Mạc Tiểu Bắc đâu!

“À, thì ra là vậy! Có thể cho tôi nói chuyện với Lăng Mặc một chút được không?” Hiệu trưởng Lâm vẫn tương đối cẩn thận.

Lương Như gật đầu “Tất nhiên là được ạ! Lăng Mặc, cháu mau tới báo một tiếng bình an với hiệu trưởng Lâm đi!”

Cô quay đầu lại nói thì thấy chồng mình đang ngớ mặt ra nhìn mình, Khúc Quân cũng nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt u mê.

Lăng Mặc đặt đũa xuống, đi tới chỗ điện thoại “Hiệu trưởng Lâm, em là Lăng Mặc. Em xin lỗi vì đã để các cô ở nhà chờ em lâu như vậy… Bây giờ em đang ở nhà của bạn Mạc Tiểu Bắc, học chung lớp với em.”

“Vậy là tốt rồi. Cô và cô giáo Hoàng cũng yên tâm phần nào. Có chuyện gì thì để ngày mai hãy nói, chúc em tối nay ngủ ngon giấc.”

“Cám ơn hiệu trưởng Lâm.”

“Được, vậy cô và chủ nhiệm lớp của em về trước, hôm nay đã muộn rồi, ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.” Hiệu trưởng Lâm nói.

Cúp điện thoại, Lăng Mặc vẫn đứng tại chỗ.

Khúc Quân kéo vạt áo của Lương Như “Mẹ— Cha con đi ngang qua nhà xưởng chở Lăng Mặc về khi nào vậy?”

“Tiểu Như… Đây là nói dối, là tấm gương xấu cho con cái.” Mạc Thanh đẩy nhẹ gọng kính, nghiêm túc nói.

“Anh làm kiến trúc sư riết não bị úng rồi!” Lương Như lấy ngón tay chọt chọt đầu Mạc Thanh “Em nói sai chỗ nào chứ? Chẳng phải cái cô Trần Lỵ kia kêu Lăng Mặc tới nhà xưởng đưa bánh bao nhưng không gặp được người, đã thế còn không có xe để về đó sao? Một đứa trẻ đi lang thang một đêm bên ngoài như thế đúng là làm người ta đau lòng mà. Cũng may là là Lăng Mặc thông minh, không nán lại mà trực tiếp về nhà. Nếu mà là thằng Tiểu Bắc ngốc nghếch nhà anh thì chắc chắn sẽ ngồi ở ven đường khóc bù lu bù loa lên rồi, anh nghĩ xem có đúng không!”

“Mẹ… Mẹ…” Khúc Quân kích động lắc lắc cánh tay Lương Như, nghiêm túc nói “Con sẽ không khóc, tuyệt đối sẽ không khóc!”

“Vậy thì con sẽ làm gì? Con biết đường về nhà à?”

“… Dù sao con cũng sẽ không khóc…” Khúc Quân nhấn mạnh nói.

Mạc Thanh suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc nói “Nói cũng đúng… Nếu như em không nói như vậy thì hiệu trưởng Lâm sẽ không biết Trần Lỵ dụng tâm gây rối Lăng Mặc.”

“Thôi được rồi! Đã gần mười một giờ! Lăng Mặc đi tắm đi, để dì tìm đồ ngủ cho cháu. Cũng cởi đồng phục này ra luôn, mới nãy dì có sờ thử thì thấy bị ẩm, không thể tiếp tục mặc được, khí ẩm mà thấm vào người sẽ bị bệnh! Sau này về già sẽ bị viêm khớp!”

“Dì, bây giờ không giặt kịp đâu.”

“Trong nhà có máy sấy quần áo. Con nít nói nhiều như vậy làm gì? Mau đi ngủ đi, ngủ ít sẽ không cao!”

Lương Như đuổi hai đứa nhỏ lên lầu “Tiểu Bắc, dẫn Lăng Mạc về phòng con đi. Mẹ đi chuẩn bị chăn gối, à hình như có mua một cái chăn mới thì phải? Để đâu rồi ta…”

“Mẹ… Con mới là con ruột của mẹ…” Khúc Quân nhìn Lương Như. Cái chăn của cậu sắp bung chỉ rồi…

“Mẹ biết rồi. Mẹ đây cũng chỉ có đứa con thi toán có 35 điểm mà vẫn ăn uống ngủ khỏe như thường!”

Khúc Quân bày tỏ… Σ(⊙▽⊙).

Mặc dù như vậy, nhưng Khúc Quân cậu vẫn vui vẻ đến mức muốn nhảy cẫng lên.

Ố dè! Cậu đã có thể ngủ chung với Lăng Mặc rồi! Có thể cùng nhau vui vẻ trò chuyện nhân sinh rồi!

===Hết chương 9===

Tác giả có lời muốn nói: DAY 9.

Khúc Quân: Tui không muốn ngủ chung với anh! (¯ ヘ ¯ #)

Lăng Mặc: Chẳng lẽ cậu xấu hổ vì đã thả bom trong chăn? (~ ¯ ▽ ¯) ~

Khúc Quân: Anh sờ loạn tui! (¯皿¯ ///)

Lăng Mặc: Chính cậu nói cậu bị muỗi cắn mà, tôi chỉ giúp cậu đập muỗi thôi.

(=ω=.)

Khúc Quân: Con muỗi làm gì cắn ở chỗ đó hả! (ᗒᗣᗕ)

Lăng Mặc: Chỗ đó là chỗ nào? (≖ ‿ ≖) ✧

Khúc Quân: Chỗ đó… Chính là chỗ đó… o (> ﹏ <) o

Lăng Mặc: Cậu nói tôi không hiểu. Để tôi xem xem con muỗi rốt cuộc cắn ở đâu. 

( ๑‾̀◡‾́)σ» 

Khúc Quân: Giời ạ! Đi ra! ≧ △ ≦

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi