TẠI SAO TÔI LẠI YÊU MỘT THẰNG NHÓC CHỨ...!!!



Tôi ngồi với Duy trong cơn mưa, nghe Duy nói nhiều thư và tôi cũng kể cho Duy nhiều thứ…thời gian 5 năm quá dài và cũng quá ngắn



-Vậy mà từ trước giờ tôi đã nghĩ ko tốt về Thiên tôi xin lỗi-Duy nói



Còn tôi ư…tôi bị đưa vào một cái lưới người ta giăng sẵn để rồi có gì lại đổ hết lên đầu cai người ko bik gì như tôi… gặp Duy tôi lại thấy 5 năm qua mình thật nực cười .



-Tôi sẽ ko tha thứ cho Hà đâu- Duy nói, bàn tay nắm chặt….



-Đây là lần đầu tiên tôi thấy Duy như thế, Duy lúc nào cũng tha thứ cho mọi việc mà- Tôi nói rồi đặt tay mình lên tay Duy cố nói rộng bàn tay đang nắm chặt vì tức giận ấy



-Nếu chỉ là tôi thì tôi ko tức nhưng cái này ko những làm khổ tôi mà con làm khổ cá Thiên…Hà là cái gì mà dám thay đổi cuộc đời tôi, lấy mất tất cả những gì tôi có để rồi giờ đây thứ quí giá nhất của tôi đã rơi vào tay người khác- Duy nói rồi quay về tôi…



-Tôi xin lỗi- tôi nói chẳng dám nhìn thẳng vào mắt Duy nữa



-Ko…Thiên ko có lỗi tôi phải cám ơn cái người đã đưa Thiên ra khỏi cái cuộc đời đau khổ ấy chứ…nếu Thiên ko hạnh phúc chắc tôi sẽ ân hận suốt đời- Duy lại nói lại nhìn lên trời…



-Tôi yêu Thiên… suốt cuộc đời này, nếu ko thể giành lại Thiên thì tôi cũng sẽ mãi mãi yêu Thiên- Những lời của Duy cứ làm tôi nhói đau nếu ko có Hà …nếu ko có chuyện gì xảy ra thì giờ đây tôi vẫn còn đang hạnh phúc bên Duy



Lạnh…rung mình….kinh tởm, tôi rung lên rồi ngã người…mệt mỏi quá rồi…cay đắng quá rồi




Tỉnh dây tôi thấy mình đang ở trên lưng Duy…



-Đưa tôi về nhà- tôi nói một cách khó khăn….-lạnh…



-Ừ…



Từng hạt mưa rơi rơi,….vẫn như ngày nào



…………



“ NHÀ THIÊN”



-Con chào bác…- Duy nói khi gặp mẹ Thiên…



-Con….-mẹ Thiên ngạc nhiên ko nói đc lời nào



-Cô ấy nóng lắm, chắc sốt rồi, con đem cô ấy vào phòng nha- Duy nói rồi cõng Thiên vào phòng luôn



-Để bác thay đồ cho nó- mẹ Thiên nói



-Dạ…- chả nói gì Duy bước ra ngoài



“Căn nhà này đã ko có gì thay đổi hết” Duy thầm nghĩ



-Khăn nè, con cũng lau cho khô đi kẻo bệnh- mẹ Thiên nói rồi quay ngay vào phòng ko nói gì thêm



Duy lau người rồi ngồi xuống chiếc ghế salon đã cũ…



Một hồi lâu sau mẹ Thiên bước ra



-Chuyện này là sao?- bác ấy hỏi



Duy quì xuống…ngay dưới chân mẹ Thiên



-Con xin lỗi, xin lỗi vì ko bảo vệ cô ấy, xin lỗi vì…-Duy nói



-Ko…con đã cứu mạng con gái bác mà…từ lâu bác biết con là người tốt nhưng Thiên ko ở cạnh con đc đâu- mẹ Thiên nói rồi đỡ Duy đứng dậy



-Để ta đi kiếm đồ cho con thay…thay xong rồi chúng ta nói chuyện…trông mặt con xanh xao lắm rồi-Mẹ Thiên nói rồi lại đi




“Tôi đã từng thề sẽ bảo về hại người phụ nữ này…,và tôi đã ko làm đc điều đó trong 5 năm qua nhưng bây giờ sẽ bắt đầu lại sẽ ko để cho họ phải cô đơn lạc long nữa”



“căn nhà và gia đình này sẽ là của tôi”



Những suy nghĩ cứ dồn dập trong đầu Duy ko ngớt…cái cảm giác khó chịu nhưng cũng rất dễ chịu



-Thay đi, đồ của chú cũ rồi nhưng vẫn còn mặc đc- mẹ Thiên nói rồi đẩy Duy vào phòng bác ấy



………



-Mẹ…- tôi bước ra khỏi phòng với cái đầu nhức nhói



-Tại sao con ko đi với Vũ hả?- mẹ hỏi giọng lạnh ngắt



-Con…con gọi cho Vũ ko đc và con đã gặp Duy- tôi trả lời rồi ngồi xuống cạnh mẹ



-Mẹ nghĩ con đã làm sai việc gì đó- mẹ nói rồi lấy điện thoại đưa tôi- gọi cho nó đi chắc đang lo lắng lắm



Tôi nhìn mẹ rồi bấm những con số quen thuộc….



“-alo



-chị hả? sao em ko gọi cho chị đc, có chuyện gì ko? Chị đang ở đâu vậy?



-Chị đang ở nhà…điện thoại chị làm rớt hư rồi ( tôi nói ko ra hơi nhưng cũng phải nói vì biết hắn lo lắng)



-Giọng chị sao ấy, ai đứa chị về (hắn hỏi cái giọng ko giữ đc bình tĩnh)



-Duy (tôi biết rang hắn sẽ rất khó chịu nhưng tôi muốn nói thật nọi thứ cho hắn biết)



-Ừ



-em ko nói gì sao? (tôi rõ thắc mắc)



-Ko vì hắn đã đưa chị về nhà an toàn



-Duy đang ở nhà chị (tôi lại nói thêm cho hắn biết)



-Cái gì?”




Bỗng Duy kéo tôi quay lại rồi



-Tôi có thể ko?- Duy nói rồi lấy cái điện thoại trong tay tôi



-Duy…- tôi nhìn Duy rồi quay sang kiếm mẹ nhưng hình như mẹ về phòng rồi



“-xin chào …tôi là Duy



-….



-Tôi muốn gặp anh, hãy nói chuyện một chút



-….



-Tôi ko thua anh đâu



-….



-Dù sao thì cũng cám ơn vì đã chăm sóc Thiên giúp tôi, tôi mắc nợ anh



-….



-Đc rồi, mai gặp



-….



-Tạm biệt”



-Hai người nói chuyện gì vậy?- tôi hỏi



-Thiên ko cần biết, đi ngủ đi, tôi muốn nói chuyện với mẹ Thiên- Duy trả lời rồi bế hắn tôi vào giường mà ko nói tiến nào



Tôi mệt thiệt, dù cố nhưng cũng chìm sâu vào giấc ngủ ngay lập tức


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi