TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

CHƯƠNG 100

Bắc Khởi Hiên nhíu mày rất chặt, cơ bắp trên người như căng lên, bất cứ lúc nào cũng có thể động vào là phát nổ. Cơn giận của anh ta không phải chỉ là vì Thu Nghi, vì Bảo Ngọc ngang ngược, mà còn bởi vì Tiêu Mặc Ngôn ngang nhiên đứng ra bảo vệ!

Anh lấy lập trường gì để che chở cho cô gái này đây? Dựa vào cái gì mà có thể bảo vệ được cô ấy?

Chỉ nghĩ vậy thôi mà Bắc Khởi Hiên đã cảm thấy lồ ng ngực mình như muốn nổ tung rồi, lửa giận cháy lên hừng hực.

Tiêu Mặc Ngôn vẫn luôn giữ nụ cười mỉm, vừa là châm chọc lại có vẻ lạnh lùng, anh không lên tiếng không có nghĩa là anh không làm được. Rồng có vảy ngược, chạm vào nó cũng điên. Trương Bảo Ngọc chính là vảy ngược không ai được đụng vào của anh!

Thấy hai người không ai có ý định nhượng bộ, Kiều Nhã cũng hơi nóng nảy, thấy Bảo Ngọc còn thoải mái như chẳng có chuyện gì, bà vội vàng nói với cô: “Cô Chương à, tôi thấy nhất định chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi. Có lẽ Thu Nghi đang không khỏe, nên mới nói mê sảng, cô Chương được dạy dỗ đàng hoàng, sao có thể ra tay đánh người chứ?”

Vừa nói, bà quay đầu liếc nhìn Đỗ Thu Nghi, ý cảnh cáo rõ ràng: “Tôi nói không sai chứ, Thu Nghi?”

Đỗ Thu Nghi cắn răng, hai tay nắm chặt, cô ta không cam lòng, lồ ng ngực phập phồng kịch liệt. Nhưng mà, dù có không cam lòng, uất ức nhiều hơn nữa, trước mặt Kiều Nhã, cô cũng không dám lỗ m ãng hơn, cô im lặng khôn khéo cúi đầu: “Dì Kiều nói không sai, con… con bị hồ đồ rồi.”

“Sau này nói chuyện thì phải nghĩ rồi hẵng nói.” Kiều Nhã lạnh lùng nói thêm, sau đó bà cười nói với Bảo Ngọc: “Nếu đã là hiểu lầm thì chúng ta nên bảo hai anh em nó ngồi xuống làm hòa đi.”

Kiều Nhã thân là bà Tiêu, đã mở lời, ít nhất Bảo Ngọc vẫn phải nể mặt bà. Cô đi tới bên cạnh Tiêu Mặc Ngôn, nhẹ nhàng giật tay áo của anh: “Tiêu Mặc Ngôn, em hơi đói rồi.”

Tiêu Mặc Ngôn bỗng quay đầu lại, vẻ ngông cuồng lúc nãy không còn nữa, đôi mắt nhìn cô chăm chú: “Đợi anh.”

Nói xong, anh xoay người đi thẳng vào phòng bếp.

Bảo Ngọc cười híp mắt ngồi xuống, tựa lưng vào ghế sofa, mắt đầy tình ý nhìn bóng dáng người đàn ông rời đi. Hoá ra bầu không khí ngập mùi thuốc súng lại dễ dàng hoá giải chỉ bởi một câu kêu đói bụng của cô, Kiều Nhã thấy vậy lấy làm kinh ngạc, khiến bà cũng phải đánh giá lại Bảo Ngọc thêm mấy lần.

Đỗ Thu Nghi căm hận cắn môi, Trương Bảo Ngọc là một người phụ nữ thay đổi thất thường, tại sao lại có một người đàn ông đối xử tốt với cô ta như vậy?

Mà Bắc Khởi Hiên đột nhiên bị Tiêu Mặc Ngôn bỏ lại, ánh mắt anh hung ác đến cực điểm. Không gì có thể khiến người ta phẫn nộ hơn cái sự coi thường của tên đó.

Kiều Nhã hồi tinh thần, bà khẽ cười một tiếng: “Cô Chương, phiền rồi.”

Bảo Ngọc hờ hững nhíu mày: “Tôi đói bụng thật.”

Bắc Khởi Hiên đột nhiên xoay người, đi tới trước mặt cô, hai tay để lên trên tay vịn ghế sô pha, anh cúi người, mập mờ nghiêng người về phía trước, sát cạnh tai cô: “1.5 tỷ kia thì có thể bỏ qua nhưng món nợ của Thu Nghi lần này tôi sẽ nhớ kỹ để đòi cho cô ấy.”

Ánh mắt của Bảo Ngọc đảo qua, yêu kiều cười khẽ: “Lãi thì tôi không gửi nhé.”

Giữa hai người dường như không có gì khác thường. Kiều Nhã chú ý tới, ánh mắt lóe lên vẻ nghi ngờ, nhưng lúc này đây bà ta thông minh tỏ ra như không nhìn thấy gì cả.

Bắc Khởi Hiên cười gằn, anh đứng dậy đi tới chỗ Thu Nghi, tay đưa lên xoa nửa bên mặt bị đánh sưng đỏ của cô ta, có thể thấy cái tát của Bảo Ngọc mạnh đến mức nào.

Người phụ nữ này đúng là ác độc.

Anh nhíu mày, giọng nói lại rất dịu dàng: “Để anh đi lấy túi chườm đá.”

Đỗ Thu Nghi ngoan ngoãn gật đầu, trông uất ức vô cùng, Kiều Nhã nhìn mà thấy phiền lòng nên xoay người lên lầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi