TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

CHƯƠNG 101

Bắc Khởi Hiên mang túi chườm đá tới, lấy khăn mặt bọc lại rồi nhẹ nhàng đặt lên mặt cô ta. Đỗ Thu Nghi nép vào trong lòng anh, như rất sợ Bảo Ngọc: “Hiên, em muốn đi…”

Bắc Khởi Hiên gật đầu, chào hỏi Kiều Nhã một tiếng rồi đưa Đỗ Thu Nghi rời đi.

Từ đầu đến cuối chẳng buồn nhìn Bảo Ngọc một chút nào.

Bên ngoài vang lên tiếng động cơ ô tô, gầm rú giận dữ, khóe môi Bảo Ngọc khẽ cong lên, ý cười như có như không.

Dù là lúc nào đi nữa, sự tức giận của Bắc Khởi Hiên cũng chỉ bởi vì Đỗ Thu Nghi. Xem ra đàn ông đều thích cái kiểu phụ nữ ngu ngốc ngây thơ. Nhưng mà… cũng có ngoại lệ.

Tiêu Mặc Ngôn kéo thím Vương vội vàng vào nhà bếp rồi nhẹ giọng nói: “Cô ấy đói.” Sau đó anh cứ đứng bên cạnh, lẳng lặng đợi chờ.

Từ sau khi Tiêu Mặc Ngôn trở lại nhà họ Tiêu, thím Vương vẫn đi theo chăm sóc anh, mặc dù bình thường anh chỉ nói mấy lời, nhưng bà vẫn nhanh chóng hiểu được.

Bà cười haha: “Được được được, tôi đi chuẩn bị đồ ăn cho cô Chương.”

Tiêu Mặc Ngôn bất động, đứng đó chờ, thím Vương cũng được chiều mà sợ, đã nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy cậu chủ coi trọng đến như thế. Động tác của bà cũng nhanh hơn, không lâu sau, bà bày lên một phần điểm tâm ngọt, pha trà nhài, vừa định bưng ra thì Tiêu Mặc Ngôn đã dành lấy: “Để tôi.”

Thím Vương ngẩn ngơ tại chỗ, bà vui vẻ cảm thán, bây giờ cậu chủ càng ngày càng bình thường rồi.

Khi Tiêu Mặc Ngôn quay trở lại phòng khách thì chỉ còn mỗi mình Trương Bảo Ngọc ngoan ngoãn ngồi ở đó, anh không buồn hỏi đến mấy người kia, giống như thể họ chưa từng xuất hiện ở đây vậy, sau khi bày đồ ăn lên trên bàn, anh ngồi xuống cạnh cô.

Bảo Ngọc nhẹ nhàng cười với anh: “Cảm ơn.”

Cầm một miếng bánh gato cắn thử, bên môi dính chút bơ, cô vô thức vươn lưỡi ra li3m li3m. Tiêu Mặc Ngôn nhìn cô chằm chằm, cổ họng bỗng dưng căng chặt, ánh mắt càng trở nên nóng bỏng.

Ăn một mình thì ngại quá, Bảo Ngọc mới hỏi anh: “Anh không ăn à?”

Ánh mắt tối sầm u ám, anh nhích lại gần, cầm lại nửa miếng bánh còn dư trong tay cô cho vào miệng, lúc cô vẫn còn đang sững sờ, lưỡi anh còn nhẹ nhàng li3m hết chỗ bơ dính trên đầu ngón tay cô. Giống như bị lông chim phớt nhẹ qua, lại không khác gì vừa bị điện giật, Bảo Ngọc bỗng định thần, nhịp tim đột ngột tăng nhanh, gò má cũng vô thức bừng bừng.

Tiêu Mặc Ngôn còn chưa hết thòm thèm, giọng nói dịu dàng đến mức khiến người khác nhũn ra: “Ngon lắm.”

Bảo Ngọc bối rối cầm thêm một miếng nữa, ăn bừa. Đáng chết, bây giờ đối mặt với Tiêu Mặc Ngôn, sao càng ngày cô càng không thể thích làm gì thì làm? Cô sẽ căng thẳng, sẽ bàng hoàng, sẽ mất tự chủ, ngay cả tâm trạng cũng dễ dàng bị anh dẫn dắt.

Cái này không hay.

Hai ngày sau, chủ tịch thành phố Trương Hồng Khánh của thành phố A được chính thức bổ nhiệm làm bí thư thành ủy, cửa lớn nhà họ Trương bị họ hàng thân thích và bạn bè như sắp đạp san bằng. Từ phu nhân chủ tịch thành phố cho đến phu nhân bí thư thành ủy, Nguyễn Thanh Mai cũng thấy hồi hộp, hai vị trưởng lão nhà họ Trương cũng mừng cho con trai của mình, chỉ có Trương Hồng Khánh tự biết, tại sao mình có thể lên được chức bí thư thành ủy, với chuyện con gái mình đang qua lại cùng Tiêu Mặc Ngôn, không biết từ lúc nào ông cũng thoải mái hơn.

Dù bất đắc dĩ nhưng biết làm sao được, dù sao người ta cũng thực hiện lời hứa hẹn của mình.

Bảo Ngọc không biết rõ nội tình, cô cũng thấy vui mừng thật lòng cho cha. Từ sau khi sống lại, mọi chuyện đang trở nên thay đổi, hơn nữa tất cả lại đột nhiên đến thế.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi