TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 401

Quan Mạc hơi đứng hình, sau đó bật cười: “Cả Hồng Môn cũng chỉ có cậu dám tỏ thái độ này, được, vì không để người khác nghi ngờ, tôi chỉ nói ngắn gọn thôi.” Anh ta nghiêm mặt nói: “Môn chủ biết lệnh triệu tập của cậu phát ra vì Ngọc Diệp, dù vì tình nghĩa, nhưng Hồng Môn có quy tắc của Hồng Môn, cậu không phân biệt nặng nhẹ, thật sự có thể mất chức Đường chủ đấy.”

Ngược lại Tiêu Mặc Ngôn cũng dứt khoát: “Tôi nhường cho người có tài.”

Quan Mạc lập tức nghẹn lời, vội vàng trấn an: “Ơ kìa, Môn chủ cũng không có ý này, anh ta biết con người cậu trọng tình trọng nghĩa, đưa ra quyết định như vậy cũng vì thật sự không dằn lòng nổi. Quy tắc là do người đặt ra, quy tắc không nói đến tình người mà!”

Tiêu Mặc Ngôn nhìn thấy Bảo Ngọc và Tiểu Hải đã đi ra cửa lớn của chung cư , bắt đầu mất kiên nhẫn vì mấy lời lải nhải của Quan Mạc: “Trọng điểm.”

Quan Mạc nghe ra anh không vui, thật sự sắp khóc rồi, Phó Môn chủ là anh ta còn phải xem sắc mặt của Đường chủ, anh ta làm dễ dàng lắm sao? Nhưng mà anh ta cũng hiểu, với cái tính này của Tiêu Mặc Ngôn, ngay cả Môn chủ cũng không làm gì được, huống hồ là anh ta? Cho nên không lãng phí thời gian nữa, thẳng thắn nói: “Môn chủ đã ra lệnh tìm người cùng Hải Thiên Đường của các cậu, cậu yên tâm đi, không bao lâu nữa sẽ có tin tức thôi. Đương nhiên anh ta cũng không cổ vũ các cậu vi phạm quy tắc của Môn, chờ sau khi tìm được người, cậu vẫn phải nhận hình phạt mang tính tượng trưng.”

“Tôi nhận.” Đương nhiên Tiêu Mặc Ngôn biết đây đã là giới hạn của Môn chủ rồi.

Quan Mạc thở phào một hơi: “Được rồi, vậy tôi chúc cậu…”

“Tít…” Tiêu Mặc Ngôn cúp máy.

Bảo Ngọc và Tiểu Hải đúng lúc đến gần, hai người ngồi vào trong xe, tâm trạng đều không tốt lắm, Tiêu Mặc Ngôn liếc mắt nhìn qua, không hỏi gì, chỉ khởi động xe quay về đường Hằng Nguyên.

Đám tang của Nguyễn Thanh Mai rất đơn giản, chỉ chôn cất ở nghĩa trang Thần Sơn, người tham gia cũng không nhiều, đều là người trong nhà. Trước một ngôi mộ cách đó không xa cũng có một cậu bé đỏ mắt đứng đó, dáng vẻ cô đơn, thật sự khiến người ta đau lòng.

Lúc Trương Hồng Khánh rời đi, không nhịn được nhìn qua bên đó mấy lần, có chút thông cảm nói: “Đứa nhỏ nhà ai thế, chỉ có một mình thằng bé thôi sao?”

Bảo Ngọc và em trai yên lặng nhìn nhau.

Đó là mộ của Mộc Duy.

Đây là ý của Trương Thịnh Hải, dù sao Mộc Mộc cũng là em trai của cậu, nể mặt thằng bé, cậu chôn cất ba mẹ của thằng bé ở cùng một nơi…

Bởi vì một người, Hồng Môn hiếm khi có động tĩnh lớn như vậy, đừng nói là cả nước, ngay cả thế lực phân bố ở Châu Âu bên kia cũng nhận được mệnh lệnh của Hồng Môn. Sau khi Thiên Ma giành được địa bàn của Mãnh Hổ, phân chia năm năm cho Hồng Môn theo giao ước, mọi người nước sông không phạm nước giếng, mạnh ai nấy sống. Hồng Môn vừa có hành động, anh ta cũng nhận được tin tức, vì để Tiêu Mặc Ngôn thiếu mình một ân tình, anh ta cũng truyền lệnh cho Quần Ma điện, bốn phía diệt hổ, nói cái gì cũng phải bắt được Mãnh Hổ nhanh hơn Hồng Môn một bước! Đến lúc đó, cho dù là chia chiến lợi phẩm hay chia tiền, Hồng Môn cũng sẽ không chiếm được chút lợi ích nào nữa!

Có Quân Ma điện tham gia, trên đường càng trở nên rung chuyển hơn, có thể trốn thì trốn, có thể tránh thì tránh, rất sợ có dính dáng với Mãnh Hổ. Hồng Môn còn dễ nói chuyện, ít nhất sẽ không làm ra chuyện thừa nước đục thả câu, nhưng Quần Ma điện thì không như thế, là thổ phỉ nổi danh đó! Ai dám để nó đụng trúng chứ? Bị nó bắt được cắn vài cái là chuyện nhỏ, bị nó mượn cơ hội nuốt sạch mới là chuyện lớn.

Thành phố T, tỉnh L.

Bắc Khởi Hiên ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, giống như chẳng mấy chốc sẽ mưa, không nhịn được bước nhanh hơn, nhanh chóng đi vào trong đám người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi