TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 402

Trở về khách sạn, anh ta đi thẳng vào phòng, khi quét thẻ phòng, liếc mắt đã nhìn thấy sợi kim loại nhỏ nhắn dẻo dai bị cắt đứt. Đó là anh cố ý buộc vào khi mới rời khỏi, nhân viên vệ sinh đã quét dọn phòng rồi, không thể đi vào nữa!

Đôi mắt lập tức hiện lên ý lạnh, anh ta chậm rãi lấy súng lục ra.

Trong nháy mắt khi cửa phòng mở ra, anh nhanh chóng nghiêng mình đi vào, súng trong tay vừa nâng lên, đỉnh đầu đã bị hai cây súng nhắm thẳng vào.

Bắp thịt cả người Bắc Khởi Hiên căng chặt, nheo mắt lại, khi nhìn thấy người ngồi tùy tiện trong phòng, nghi ngờ nhíu mày: “Mãnh Hổ?”

Trong phòng, cái đầu trọc của Mãnh Hổ vô cùng bắt mắt, anh ta dựa trên sofa, sắc mặt độc ác khó coi, lại lộ ra mấy phần mệt mỏi. Ở bên cạnh anh ta là hai vệ sĩ mặc đồ đen.

Mãnh Hổ vung tay lên, hai người phía sau Bắc Khởi Hiên cất súng đi, lại tiếp tục canh giữ ở cửa.

Bắc Khởi Hiên cũng cất súng đi qua, đứng ở trước mặt anh ta quan sát: “Sao anh lại tới đây?”

Mãnh Hổ trầm ngâm, ngẩng đầu nhìn Bắc Khởi Hiên: “Tìm một nơi an toàn ở đây cho tôi.”

“Xảy ra chuyện gì sao?” Bắc Khởi Hiên nhạy bén cảm giác được điều gì đó.

“Không có gì, không muốn đắc tội Hồng Môn mà thôi.” Mãnh Hổ cũng không lừa anh ta, hơn nữa việc này cũng không phải muốn giấu diếm là giấu diếm được, nếu Bắc Khởi Hiên muốn điều tra, động tĩnh lớn như vậy, anh ta không thể không biết được.

Anh ta nói chuyển rất nhẹ nhàng, nhưng Bắc Khởi Hiên hiểu rõ. Mãnh Hổ nói là Hồng Môn, chứ không phải Hải Thiên đường, phiền phức lần này anh ta gây ra cũng không nhỏ, đã động đến Hồng Môn rồi, thậm chí còn sa sút đến mức chạy đến muốn anh giúp đỡ!

Bắc Khởi Hiên chậm rãi khép mắt, giấu đi ánh sáng nơi đáy mắt, thản nhiên nói: “Không thành vấn đề, tôi sẽ tìm một nơi an toàn cho anh.”

Mãnh Hổ gật đầu, cũng không nói nhiều, khác một trời một vực với vẻ hăng hái khi Bắc Khởi Hiên gặp anh ta lần đầu, đủ để thấy tình huống của anh ta bây giờ khó giải quyết đến mức nào.

“Bên này liên hệ thế nào rồi?” Anh ta hỏi.

“Đã tìm thấy người thay thế toàn quyền rồi.” Bắc Khởi Hiên trả lời qua loa, lúc này bản thân Mãnh Hổ cũng khó giữ, chuyện làm ăn cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi, cũng không quan tâm quá nhiều. Bây giờ, anh ta chỉ nghĩ nên giữ mạng thế nào thôi.

Phòng của Bắc Khởi Hiên thuộc kiểu homestay, anh nhường phòng ngủ lớn cho Mãnh Hổ và thuộc hạ, sau đó một mình đi tới phòng ngủ nhỏ.

Anh thật cẩn thận khép cửa lại, quan sát tình hình bên ngoài, sau khi chắc chắn không có vấn đề mới khóa cửa, ngồi xuống trước bàn, mở máy tính lên.

Sau khi vào email, anh gửi một tin nhắn đi.

Chỉ chốc lát, đối phương đã trả lời.

Nhìn thấy nội dung tin nhắn, Bắc Khởi Hiên lập tức hiểu rõ chuyện này.

Điều anh không ngờ là Hồng Môn lại gióng trống khua chiêng muốn bắt được Mãnh Hổ, đáng sao? Theo anh biết, ở mặt ngoài Hồng Môn chính là thương hội nghiêm chỉnh, trên thực tế cũng làm mua bán hợp pháp. Cái duy nhất không thể lộ ra ngoài chỉ có Tứ Đại Ám Đường. Chỉ vì bắt một người miễn cưỡng có thể gọi là đứng đầu một vùng như Mãnh Hổ, đáng phải làm lớn như vậy sao?

Thật ra, ngay từ đầu Bắc Khởi Hiên đã nghi ngờ một chuyện, anh nghi ngờ thật ra Mãnh Hổ chỉ là một con rối chắn trước mặt, chắc chắn sau lưng anh ta còn có người chỉ huy! Vì chỉ dựa vào trực giác, loại người như Mãnh Hổ thiếu quyết đoán và đầu óc, sao anh ta có thể buôn bán ma túy lớn như vậy được? Từ trồng trọt đến buôn bán, còn lũng đoạn việc làm ăn của năm tỉnh thành, nhất định phải có thủ đoạn quyết đoán, có lối duy nghĩ mạnh mẽ tỉ mỉ. Cũng không phải mặt hàng như Mãnh Hổ có thể làm được!

Cho nên, anh có lý do nghi ngờ, thật ra người Hồng Môn muốn bắt, là người đứng sau Mãnh Hổ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi