TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 547

Anh ta nói chưa nói xong, Thạch bình tĩnh lên tiếng: “Đi ra ngoài! Toàn bộ đều rút đi!”

Mọi người kinh ngạc, không thể tin được, Thạch luôn trung thành với cậu Tiêu lại nói ra những lời này!

Đinh Khiên lúng túng hỏi: “Thạch Thạch, anh…”

Thạch nhìn chằm chằm vào bọn họ, trên mặt lại hiện lên sự tức giận hiếm hoi: “Muốn tận trung, thì phải chờ Hải Thiên Đường sụp rồi hẵng nói! Bây giờ, ai cũng không có tư cách phá hỏng giang sơn mà Đường chủ vất vả lắm mới gây dựng được! Thiếu chúng ta, mặc dù Hải Thiên Đường vẫn là Hải Thiên Đường nhưng không còn là Hải Thiên Đường của cậu Tiêu nữa! Các người hiểu rõ chưa?!”

Sau khi dứt lời, mấy người đều im lặng.

Đột nhiên, lại là một trận đất rung núi chuyển, dưới lòng bàn chân giống như đang có một thứ gì đó đang va đập mạnh, càng ngày càng dữ dội, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Chị Điềm xem xét xung quanh, cắn răng nói: “Đinh Khiên, cùng mẹ đi lên!”

“Mẹ…”

“Đừng nhiều lời vô nghĩa! Cho dù chết, con cũng phải chết ở trên chiến trường cho mẹ, chứ không phải bị một đống đá đè chết!” Chị Điềm không nhiều lời, dẫn đầu chạy về phía lối ra, nắm chặt lấy sợi dây thừng, rồi linh hoạt trèo lên.

Đinh Khiên hít sâu một hơi, chạy ra ngoài theo mẹ.

Người tiếp theo là Tiểu Cường, sau đó là Thạch, cuối cùng là Nghê Thư.

Cô ta đứng ở lối ra, một tay nắm lấy sợi dây thừng, nhìn xung quanh, nhíu chặt đôi mày anh khí bức người, đột nhiên hét lớn: “Trương Bảo Ngọc, tôi biết cô mạng lớn phúc lớn! Tiêu Mặc Ngôn đi cứu cô rồi, cô mẹ nó phải kiên trì cho tôi, đừng chết ở loại nơi thối nát như này, làm mất mặt Hải Thiên Đường!”

Hét xong, không nhìn thêm lần nào nữa, trực tiếp được người phía trên kéo lên.

Bức tường của nhà thờ bắt đầu xuất hiện vết nứt, những viên đá phía trên rơi xuống dưới, mặt đất bị dây leo của Cỏ Nam Cực làm thành một cái hố lớn.

Đám người Thạch liều mạng chạy ra bên ngoài, cuối cùng cũng thấy lối ra, chân trước vừa bước ra, tòa nhà phía sau đã “ầm” một tiếng, sụp đổ…

“Bảo Ngọc… Bảo Ngọc… Nghe thấy không? Trả lời anh… Bảo Ngọc…”

Bên tai là giọng nói quen thuộc của anh, xuyên qua đại não, trực tiếp truyền tới trái tim cô.

Muốn mở hai mắt ra đáp lại một câu, nhưng mí mắt lại nặng tựa ngàn cân, cơ thể lại có cảm giác nhè nhẹ bay bổng, tựa như có thể bị gió thổi đi mất bất cứ lúc nào.

Đâu là điểm dừng, đâu là cội nguồn gốc rễ, không cần phải lang thang trong quá khứ và hiện tại nữa.

Đột nhiên, có người nâng cô dậy, ôm chặt cô vào lòng.

Một giọt nóng bỏng rơi xuống thấm vào hai má.

Cô không còn sức lực để suy nghĩ nữa, thầm nghĩ muốn ngủ say, không còn cảm giác, không phải luân hồi, thầm nghĩ muốn yên lặng để cho bản thân nghỉ ngơi…

Những trận chấn động xung quanh càng ngày càng dữ dội, Tiêu Mặc Ngôn nâng mắt lên, khuôn mặt bầm tím, vẻ mặt kiên nghị, trong mắt lại chứa đựng sự kiên định, rắn rỏi, khi anh nhìn thấy vết máu trên thân cơ thể mẹ của Cỏ Nam Cực, còn có phía vỏ ngoài liên tục biến đen, nhìn lại miệng vết thương trên cổ tay của Bảo Ngọc, bỗng hiểu ra được gì đó. Cho dù anh không hiểu được đạo lý bên trong, nhưng bây giờ không cho phép anh nghĩ nhiều, cứu Bảo Ngọc quan trọng hơn!

Nhanh chóng xé góc áo, quấn lên cổ tay cô, sau đó ôm ngang cô lên, đi về phía khoảng trống vừa nứt ra.

Bên kia đứng một người, cũng đầy vết thương trên người. Anh ta đang chống đỡ ở chỗ đó, khẽ thở hổn hển, thấy Tiêu Mặc Ngôn cứu Bảo Ngọc về, khóe môi vô thức nhếch lên, nở một nụ cười vô cùng nhẹ nhõm.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi