TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 548

Dùng tay lau máu trên khóe miệng, đợi tới lúc Tiêu Mặc Ngôn ôm Bảo Ngọc đi tới, đôi mắt quyến rũ khẽ đảo qua, nói bằng giọng không chút để ý: “Cùng anh tới cứu cô ấy, không có nghĩa là anh đánh thắng tôi, cũng không có nghĩa là tôi với anh đứng cùng một phe! Đừng quên, chúng ta còn chưa phân thắng bại!”

Tiêu Mặc Ngôn quay đầu qua, đôi mắt có vài phần cuồng loạn nhìn anh ta.

“Tranh với tôi, có ý nghĩa sao?”

Tiêu Tuyệt nhếch môi cười: “Có lẽ đó là định mệnh, từ lúc ở trong bụng mẹ đã là định mệnh.”

Tiêu Mặc Ngôn hạ mắt xuống, nhìn người phụ nữ trong lòng, bởi vì mất máu quá nhiều nên sắc mặt trắng bệch.

“Mang cô ấy đi đi.” Tiêu Tuyệt quay đầu, ánh mắt vô cùng bình thản, ngưng tụ thành một tia sáng, toát ra màu sắc rực rỡ.

Nếu có oán và hận, thì trận chiến ngươi chết ta sống với Tiêu Mặc Ngôn lúc nãy đã trút bỏ những cảm xúc kỳ lạ trong lòng anh ta.

Nghĩ lại thì, tình cảm của anh ta đúng là rẻ mạt. Làm nhiều như vậy, âm thầm tranh đấu lâu như vậy, hóa ra thứ mà anh ta cần chỉ là một trận chiến đấm đá không có người xem.

Đúng là buồn cười.

Lúc hai bên đều không còn sức mà đấm nhau nữa, yên lặng nằm trên mặt đất, Cỏ Nam Cực bao vây xung quanh, thì trước mắt anh ta lại hiện lên khuôn mặt tươi cười của Trương Bảo Ngọc.

Tinh khiết khiến người ta muốn trân trọng nó.

Lần đầu tiên, không phải chiếm hữu, không phải hủy diệt, mà là suy nghĩ muốn trân trọng chân chính.

Vì vậy, anh ta nói, đi cứu cô ấy đi.

Đây có phải nghĩa rằng anh ta bằng lòng buông tay, bằng lòng tác thành hay không, đã không còn quan trọng nữa, cô không nên giống với anh ta, phải sống trong bóng tối vô tận.

Tình huống trúng độc của cơ thể mẹ Cỏ Nam Cực vô cùng nghiêm trọng, gốc rễ đã bị máu của Bảo Ngọc ăn mòn, những xúc tua xung quanh nó vì đau đớn mà co giật, khuấy đảo nơi này trở nên hỗn loạn. Trên đỉnh đầu, cơn chấn động thỉnh thoảng truyền tới, nếu không có cơ thể to lớn của Cỏ Nam Cực này chống đỡ, nơi này đã sớm biến thành một nấm mồ.

Bảo Ngọc mất máu nghiêm trọng, Tiêu Mặc Ngôn không dám trì hoãn nữa, cuối cùng nhìn sâu vào Tiêu Tuyệt rồi ôm Bảo Ngọc chạy về phía lối ra nơi bọn họ đi xuống.

Tiêu Tuyệt cũng không quay đầu lại, đứng ở đó, nở một nụ cười không rõ nghĩa.

Lấy thuốc lá từ trong túi quần ra, kẹp giữa hai ngón tay, nheo mắt nhìn thứ màu xanh đang điên cuồng phía đối diện.

Trận tai nạn lần này do anh ta mang tới, anh ta cũng không phải thánh nhân, không có mấy cái loại cảm giác áy náy gì đó. Nhưng anh ta tận mắt nhìn thấy vết cắt trên cổ tay cô, máu chảy ra từ nơi đó, liên tục chạy vào cơ thể của Cỏ Nam Cực.

Điều này khiến cho anh ta không chịu nổi.

Máu của cô sao có thể tồn tại trong người một sinh vật khác?

Ngoại trừ hủy diệt nó ra, anh ta không biết mình còn có thể làm gì.

Nhả khói thuốc ra, anh bước qua, nở một nụ cười hư ảo tới mức không chân thật.

Anh ta đã từng nói, sẽ tặng cô một món quà lớn.

Bây giờ anh ta muốn thay đổi món quà, chuẩn bị lại, đóng gói rồi tự mình đưa đến tay cô.

Rễ của Cỏ Nam Cực đã bị thương nặng, đã không thể quan tâm tới anh ta nữa, tất cả đều vặn vẹo thành một đống, giãy dụa trên mặt đất. Tiêu Tuyệt đi qua, ánh mắt không kiềm chế được cơn thịnh nộ, vuốt ve cơ thể mẹ của Cỏ Nam Cực phía đối diện. Anh ta tìm một vị trí nào đó phía sau nó, vén ra từng tầng từng tầng dây leo, sờ soạng một lúc lâu, cuối cùng anh ta mới chạm vào cái mà anh ta muốn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi