TÂM CHIẾU BẤT HUYÊN (LÒNG HIỂU KHÔNG HUYÊN)

Nghê Vân Huyên ngồi đúng số ghế của mình, vài phút ngắn ngủi, ở đây đã đầy người rồi.

Hai nữ sinh ở phía trước cô thảo luận: “Sau khi xem xong bộ phim này thì bạn học của mình nói rằng đây là bộ phim điện ảnh hay nhất bạn ấy đã từng xem, còn bắt mình nhất định phải tới xem nữa, thậm chí còn bằng lòng mua vé cho mình đến xem đấy.”

“Mình cũng là được bạn học giới thiệu này, mình cũng rất tò mò nên đến đây xem thử. Bạn không biết thì thôi, khi mới nghe đến mấy tin tức tiêu cực về Nghê Vân Huyên, bạn học của mình cả ngày đều ở đó mắng chửi cô ấy, nhưng hiện tại bạn ấy lại nói sau khi xem bộ phim này xong thì trở thảnh fan ruột của Nghê Vân Huyên, cho nên mình cũng phải đến xem xem rốt cuộc bộ phim này có gì hấp dẫn.”

Bộ phim bắt đầu, mấy câu chuyện phiếm cũng phải dừng lại.

Trên màn hình lớn, Nghê Vân Huyên đóng vai Tâm Huyên từ một nữ sinh đơn thuần đi từng bước một, đối mặt với sự nổi tiếng bùng nổ, cũng đối mặt với cảnh toàn bộ thế giới đều mắng chửi cô, cuối cùng dựa vảo diễn xuất của bản thân mình giữ lấy vùng trời của riêng mình trong giới giải trí.

“Diễn xuất của Nghê Vân Huyên không tồi, nếu không phải trước đó đã tìm hiểu thông tin về bộ phim này, có lẽ tôi còn không nhớ tên của cô ấy nữa.”

“Quả thật, tiến bộ rất lớn đấy!”

Trong phim, Tâm Huyên đạt được thành công, giành được rất nhiều giải thưởng, hơn nữa còn được giải thưởng Ảnh hậu cao nhất.

Sau khi Tâm Huyên thành công, bộ phim dừng lại trong khoảng thời gian ngắn.

Mọi người trong rạp lại không lớn tiếng tranh luận, chỉ là chờ, cùng với một vài âm thanh thảo luận nho nhỏ: “Tình tiết không tồi, diễn những thăng trầm trong cuộc sống của Tâm Huyên rất đúng chỗ, nhưng như vậy thì vẫn chưa thể gọi là hay nhất được.”

“Đây chỉ là phần thượng thôi, còn phần hạ nữa.”

Trên màn ảnh xuất hiện một đoạn chữ: câu chuyện các bạn vừa xem, chẳng qua chỉ là một mặt của một câu chuyện khác, chúng tôi gọi câu chuyện vừa rồi là “câu đố”, hiện tại câu chuyện này đã khép lại, phần tiếp theo sẽ là “đáp án”, các bạn có đoán được đáp án này không?

Phần đầu của đáp án, nam chính Lục Tử Chiếu xuất hiện.

Lục Tử Chiếu ngồi trên xe của mình, anh mới đi công tác từ tỉnh khác về, anh lái xe với tốc độ rất nhanh, đã mấy lần vượt đèn đỏ rồi. Nhưng anh vẫn tăng tốc, giây phút này anh thầm nghĩ trong đầu, hôm nay Tâm Huyên được giải thưởng đầu tiên, cho dù đó chỉ là giải thưởng nhỏ “Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất”, nhưng anh vẫn muốn đến xem, muốn nhìn thấy cô dựa vào thực lực của bản thân mình mà đạt được giải thưởng.

Ở chỗ quẹo phía trước, tốc độ xe của Lục Tử Chiếu quá nhanh, đâm vào một chiếc xe khác.

Đầu Lục Tử Chiếu bị đập lên cửa kính, người cũng bay ra ngoài, rơi xuống cạnh một bồn hoa.

Trước khi anh hôn mê, ánh mắt anh đục dần, từ từ mất đi thần thái, trong ánh mắt dường như xuất hiện một cô gái mặc đồng phục cười rất ngọt ngào, anh vươn tay muốn chạm vào khuôn mặt cô, nhưng thế nào cũng không chạm tới.

Sau đó, anh hôn mê.

Khi tỉnh lại, anh đã nằm trên giường bệnh rồi, vết thương trên đầu không nghiêm trọng, chỉ là trên da đầu sẽ để lại sẹo, nhưng dùng tóc che đi thì cũng không nhìn thấy được. Có điều, chân anh bị thương rất nặng, sau khi dưỡng thương còn phải làm phục hồi chức năng thì mới có thể bình phục, mà làm phục hồi chức năng thì cũng rất cực khổ.

Vị hôn thê của anh là Bách Lam vẫn chăm sóc anh, mang cơm cho anh, cùng anh tán gẫu.

Có đôi khi Lục Tử Chiếu sẽ nhìn cửa ngẩn người, nhưng cũng không nói chuyện.

Dường như Bách Lam biết được tâm tư của anh: “Em không nói với Tâm Huyên anh xảy ra chuyện, cho nên, anh không cần nghĩ rằng cô ấy sẽ đến đâu.”

Lục Tử Chiếu vẫn không nói lời nào.

Bách Lam vẫn chăm sóc Lục Tử Chiếu, mỗi ngày đều cùng anh trò chuyện.

Nhưng người đến thăm Lục Tử Chiếu lại không phải người mà anh muốn thấy nhất, người mới từng được Lục Tử Chiếu cất nhắc mua rất nhiều trái cây đến thăm anh.

Hai người cũng hàn huyên rất nhiều, người mới cũng sắp kết hôn, Lục Tử Chiếu bày tỏ sự chúc mừng.

Người mới hỏi Lục Tử Chiếu: “Vì sao lúc trước lại chọn tôi đóng bộ phim đó?”

Ánh mắt Lục Tử Chiếu nhìn ra ngoài cửa sổ, anh nhàn nhạt mở miệng: “Bộ dạng đơn thuần của cô giống mối tình đầu của tôi.”

Anh nhớ đến khi cầm được tài liệu về ca phẫu thuật vá màng trinh kia, khoảnh khắc đó anh liền biết, cô không thể có được sự đơn thuần như vậy nữa, vĩnh viễn cũng không thể.

Lại một thời gian sau, miệng vết thương của Lục Tử Chiếu bắt đầu ngứa, Bách Lam mắng anh là đáng đời, hiện tại anh nên cảm thấy may mắn vì còn có cô bằng lòng đến chăm sóc anh.

Cho nên, Bách Lam nhìn anh nói đùa: “Nói, em có phải người thân nhất gần gũi nhất với anh không?”

Anh gật đầu: “Ừ. Thân nhất gần gũi nhất. Chúng ta chính là thanh mai trúc mã.”

“Đúng, tình cảm giữa chúng ta đã hơn hai mươi năm, người ngoài không thể so bì được.”

“Cho nên em chăm sóc anh là đương nhiên.”

Bách Lam nở nụ cười, đây là Lục Tử Chiếu, cho dù là lúc này, anh cũng tới chiếm tiện nghi.

Cô vỗ anh một cái: “Vậy cô ấy thì sao? Cô ấy là gì của anh?”

“Em cũng biết, cô ấy là người yêu của anh.”

Bách Lam cắn cắn môi, mang theo chút thê lương: “Lúc ấy anh thấy em cho cô ấy một cái tát, đạp lên cô ấy trên mặt đất, anh nghĩ gì?”

“Thật muốn biết?” Lục Tử Chiếu nhíu mày.

“Muốn.”

Cô vừa dứt lời, Lục Tử Chiếu đã túm cô qua, tay bóp cổ cô: “Đổi sang bất cứ người nào khác, anh đều hận không thể bóp chết kẻ đó.”

Anh buông cô ra, cô chỉnh lại quần áo của mình.

“Nhưng em cảm thấy rất sảng khoái, nhất là làm tất cả ở ngay trước mặt anh.”

Như vậy, mới không uổng phí tình cảm hai mươi mấy năm nhưng cuối cùng đều trở thành vô ích của cô, như vậy mới giúp cô trút hết ra, mới làm cô cảm thấy thoải mái.

Cô cười nhạt nhìn về phía Lục Tử Chiếu: “Người yêu của anh, ở nơi nào?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi