TÂM CHIẾU BẤT HUYÊN (LÒNG HIỂU KHÔNG HUYÊN)

Lục Tử Chiếu không lên tiếng, anh đưa mắt ra nhìn cảnh sắc tươi đẹp bên ngoài, cũng giống như ngày hôm ấy, thời tiết cũng đẹp như vậy.

Trước khi mỗi câu chuyện xảy ra, hình như ông trời luôn ban tặng cho một kiểu thời tiết, mà ngày hôm ấy chính là thời tiết như vậy.

Lục Tử Chiếu hai mươi tuổi, bị bố cử đến viện dưỡng lão ở một vùng ngoại ô để thay mặt tập đoàn Viễn Xuyên thăm hỏi những cụ già ở đây, đồng thời cũng thể hiện được sự quan tâm với họ. Kì thật anh cảm thấy mình rất giả dối, bắt đầu từ lúc sinh ra, anh chưa bao giờ đến ngoại ô, anh luôn cảm thấy nơi này mang lại cảm giác không thoải mái. Nhưng anh vẫn đi, anh không muốn vì vấn đề nhỏ mà tranh cãi với bố mẹ. Hơn nữa, Cát Tư Dao từng nói với anh, là một người lãnh đạo thực sự, điều cần học nhất chính là sự nhẫn nại với những thứ mình không thích, trên thương TSo có thể đối mặt với chuyện mình thích thì làm, gặp chuyện mình không thích thì không làm được, cho nên phải tiếp nhận chuyện mà mình không thích.

Anh ở viện dưỡng lão rất lâu, buổi sáng đến, buổi chiều mới rời đi; trong thời gian đó nghe những cụ già ở đây kể lại những câu chuyện xưa của mình, đề cập đến Mao Chủ tịch, lại nói rằng hiện tại cuộc sống của mọi người càng ngày càng tốt, ao ước của họ khi đó chỉ là có thể húp thêm một chút cháo ăn thêm một bát cơm. Đối với những lời này Lục Tử Chiếu chỉ cười mà không nói, không có lời bình nào.

Mãi đến buổi chiều, anh mới lái xe rời đi.

Nhưng, khi anh lái xe được một đoạn, một cô gái ở phía trước vẫy vẫy xe anh.

Lục Tử Chiếu dừng xe lại: “Cần giúp gì sao?”

Cô gái gật đầu: “Em đi không nổi nữa, anh có thể đưa em về thành phố được không ạ?”

Trước đó, Lục Tử Chiếu chưa bao giờ gặp được ai có đôi mắt linh động như cô, khi cười thì giống như đóa bồ công anh đẹp nhất, sợ rằng cơn gió tới sẽ thổi bay cô đi, cho nên theo bản năng sẽ muốn ngăn cản cơn gió đó vì cô.

Anh lắc đầu, muốn đùa cô: “Trên người em có tiền không? Từ đây gọi xe về thành phố rất đắt, như vậy đi, tôi tính rẻ cho em một chút, đưa năm trăm là được.”

Dường như cô gái bị anh dọa cho một trận rồi: “Anh là kẻ cướp à?”

Anh nháy mắt mấy cái với cô: “Em cảm thấy sao?”

Cô gái trầm mặc một lúc, sau đó lôi toàn bộ túi áo túi quần của mình ra trước mặt Lục Tử Chiếu: “Anh xem đi, em không có tiền, anh cứ dứt khoát cướp em đi!”

Lục Tử Chiếu cắn cắn môi, thật đúng là…

Nhưng anh vẫn để cô gái lên xe, cô gái cười nhìn anh: “Anh đến thăm những cụ già ở đó hả? Em cũng đến thăm họ đấy, họ rất đáng yêu nhỉ? Em dạy họ gập hạc giấy, họ đều rõ ngốc, rất lâu mới có thể học được. Có điều họ ngốc như vậy nhưng em cũng không ghét bỏ họ đâu, cho nên em là một người tốt. Mà anh có thể để người tốt là em lên xe, vậy anh cũng là một người tốt.”

Lục Tử Chiếu: “Em cứ như vậy đưa ra kết luận tôi là một người tốt?”

Cô gái có vẻ rất buồn bực, cau mày: “Chẳng lẽ anh là người xấu sao? Nhưng mà anh giúp đỡ các ông bà ở đó mà, anh là người xấu thì sao lại giúp đỡ họ được? Anh nhất định là một người tốt, nhất định.”

Lục Tử Chiếu chỉ nhàn nhàn mở miệng: “Em sống ở đâu?”

Lúc này cô gái lại kéo anh một phen: “Hiện tại em không muốn về nhà.”

Lục Tử Chiếu ngoặt thật nhanh, mới tránh được chiếc xe khác, mà hình như cô gái cũng bị mình dọa cho choáng váng.

Lục Tử Chiếu thở dài: “Vậy em muốn đi đâu?”

Cô không nói lời nào.

Anh lắc cô: “Nói chuyện đi.”

“Em đói.”

Bản thân Lục Tử Chiếu cũng không rõ sao mình lại cùng cô đi vào quán mì nhỏ này, trước đó anh chưa từng đến những quán kiểu thế này để ăn, hơn nữa còn dùng đũa mà người khác đã từng dùng nữa.

Cô gái lại có vẻ rất vui: “Em thích mì ở đây nhất này, ăn ngon hết sẩy luôn.”

Anh lắc đầu: “Tự em ăn đi, tôi không đói.”

“Đã đến đây rồi, anh không ăn, chủ quán sẽ cảm thấy rất đau lòng, chủ quán đau lòng, mì anh ta làm cũng sẽ đau lòng, mì đau lòng thì em đây ăn cũng sẽ đau lòng, em đau lòng thì sẽ muốn làm cho anh cùng đau lòng.”

Tay Lục Tử Chiếu run lên, hiện tại anh đã đau lòng.

Dưới sự ép buộc của cô gái, Lục Tử Chiếu cũng gọi một bát mì.

Cô gái không ngừng cho ớt vào, không ngừng cho vào, cả bát nước dùng đỏ đến dọa người.

Lục Tử Chiếu bị cảnh này dọa cho một trận: “Thế này còn có thể ăn được sao?”

“Có thể mà, ăn ngon lắm luôn.” Cô dùng đũa gắp mì lên trực tiếp cho vào miệng, bộ dạng ăn siêu siêu ngon, “Cuộc đời phải có ớt thì mới tuyệt vời, cảm giác này rất sảng khoái, em thích ăn ớt cực kì ý, em muốn ăn ớt ở khắp nơi trên thế giới.”

Lục Tử Chiếu thấy cô như vậy thì lắc đầu.

“Nhưng mà mẹ em không cho em ăn cay, em chỉ có thể tự mình đi ăn cho đỡ thèm thôi.”

Lục Tử Chiếu gật đầu, đũa đảo đảo trong bát, giống như trước mặt anh không phải là mì mà là độc dược vậy.

Cô gái không vui, trực tiếp múc một thìa ớt cho vào bát của anh: “Bát mì của anh quá ít ớt, ăn sao ngon được, bây giờ anh ăn được rồi đấy.”

Lục Tử Chiếu trợn mắt há mồm nhìn đống ớt.

Cô gái nhìn anh: “Anh cảm thấy vẫn còn ít ớt à?”

Khóe miệng Lục Tử Chiếu run run, anh cầm đũa lên ăn.

“Rất ngon, đúng không?” Cô dương dương tự đắc: “Em nói thứ gì ăn ngon là ăn rất ngon đó.”

Tâm tình của Lục Tử Chiếu vào lúc này là, có thể lấy một cây kim khâu mồm cô vào hay không?

Nhưng ngày hôm đó, Lục Tử Chiếu mang theo tâm tình đang ăn phải thuốc độc ăn hết sạch bát mì kia.

Lục Tử Chiếu đưa cô gái về nội thành, cho cô một ít tiền, để cô tự gọi xe về.

Cô cười cười: “Lần sau, em nhất định sẽ trả tiền cho anh, hơn nữa, em biết, anh nhất định là người tốt.”

Lục Tử Chiếu chỉ nhìn lướt qua bộ đồng phục cô còn đang mặc, trong lòng thầm nghĩ, tốt nhất không cần gặp lại nữa, tiểu cô nương thật khó đối phó.

Mà bản thân Lục Tử Chiếu cũng không nghĩ đến, mình còn có thể gặp lại cô, hơn nữa còn lấy phương thức đặc biệt như vậy. Hôm đó tâm tình anh không quá tốt, bởi vì nhất thời mềm lòng nên anh làm công ty lỗ một khoản tiền, tuy rằng tiền cũng không nhiều lắm, nhưng bản thân anh rất tự trách, đồng thời cũng rút ra được bài học, không được phạm sai lầm như thế nữa.

Lần này, anh lái xe, vậy mà cô lại vẫy vẫy xe anh ngay trên đường. Vốn anh không có ý định để ý đến cô, nhưng thấy cô gắng sức trèo qua lan can, anh vẫn dừng xe lại, mà cô cũng lập tức chui vào trong xe.

Cô cười với anh: “Chúng ta thật có duyên, lại gặp nhau rồi, anh vui không?”

“Sao em lại xuất hiện ở đây?” Hôm nay là cuối tuần, mà cô cũng mặc quần áo bình thường, lần trước đồng phục cô mặc quá xấu, cô mặc quần áo của mình thế này thoạt nhìn thuận mắt hơn nhiều.

“Mẹ em bắt em đi học ballet, nhưng em không thích, cho nên anh dẫn em ra ngoài chơi được không?”

Sắc mặt anh trầm xuống: “Mẹ em là vì tốt cho em, cho nên em nên nghe lời mới đúng.”

“Thôi khỏi đi, mấy lời như vậy sẽ hủy hoại đi sự ngây thơ của em, không cần đâu. Em muốn đi chơi, nếu không thì em trả tiền cho anh nhé, hôm nay em thuê anh.”

Trước đó, tuyệt đối không có ai nói với anh như vậy, anh nhìn cô: “Em tên gì?”

“Tâm Hàm, Nghê Tâm Hàm.”

Anh gật đầu, nhớ kĩ cái tên này.

Sau đó anh đưa cô đi ăn bít tết, cô lại thế nào cũng không chịu ăn, bảo rằng ở giữa miếng bít tết như là máu vậy, tuy rằng Lục Tử Chiếu đã giải thích đi giải thích lại rằng đó chỉ là nước sốt, nhưng cô vẫn kiên quyết không động vào.

Hơn nữa, điều làm Lục Tử Chiếu sụp đổ chính là cô lại muốn đi ăn mì giống hôm đó, cô thích ớt ở đó, ăn có cảm giác rất sảng khoái.

Anh lắc đầu, nhất quyết phải mua hai đôi đũa rồi mới vào đó ăn.

Kì lạ là, lần thứ hai, vậy mà anh cảm thấy hương vị bát mì đó cũng không tồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi