TẦM MẮT LẢNG TRÁNH LÀ KHI CON TIM RUNG ĐỘNG

Cả tháng nay bọn họ chỉ ôm nhau được đúng một lần. Với một người từ lúc yêu đến giờ cuối tuần nào cũng dính lấy nhau như keo như sơn như anh chàng họ Lăng nào đó, chuyện này đúng là tra tấn.

Anh thậm chí còn không muốn tách nhau ra để đi tắm, cứ thế kéo cô vào phòng t.ắm chung, sau đó tranh thủ lúc cô bận dưỡng da mà tốc độ ánh sáng sấy tóc, cuối cùng là cuộn tròn vào chăn cùng cô.

Đây là lần đầu tiên Lăng Nguyệt ngủ trên giường của Chu Mỹ Tây. Chăn mềm mại, thơm tho, vỏ chăn bằng lông nhung mịn chạm vào da mang lại cảm giác êm ái.

Nhưng hôm nay, Chu Mỹ Tây lại xấu hổ hơn nhiều so với lúc ở giường anh. Dù không nói ra nhưng trong tiềm thức, cô vẫn thấy việc làm chuyện “người lớn” ngay tại nhà mình, nơi bố mẹ từng ở, thật sự quá mất mặt. Cả người cô căng cứng, ngay cả giọng nói cũng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.

Với Lăng Nguyệt thì lại là một trải nghiệm hoàn toàn khác.

Anh nhịn khổ đã lâu, cơ thể cô lại mềm mại đến mức khiến đầu óc anh trống rỗng, suýt chút nữa “ngã ngựa” ngay từ đầu trận.

Nhưng điều khiến anh thỏa mãn hơn cả là việc được làm chuyện thân mật nhất trên chiếc giường thuộc về cô, trong căn phòng thuộc về cô. Điều đó có nghĩa là anh đã chính thức xâm chiếm từng ngóc ngách trong cuộc sống của Chu Mỹ Tây, không chừa một kẽ hở nào.

Sau khi kết thúc, Lăng Nguyệt vẫn chưa chịu buông cô ra. Với anh, ôm và hôn là cách trực quan nhất để bày tỏ tình yêu. Anh cực kỳ thích hôn cô, đến mức mỗi lần hôn là không tự chủ được, như phản xạ có điều kiện vậy.

Lúc mới yêu, anh vẫn còn giữ hình tượng, mỗi lần hôn đều nhẹ nhàng, lịch thiệp. Còn bây giờ, anh chẳng thèm quan tâm nữa. Mỗi lần hôn đều dính dính nhớp nhớp, cứ như một chú cún con thích quấn quýt vậy.

Dọn dẹp xong xuôi, Lăng Nguyệt ôm bộ chăn ga bị thay ra và quần áo đem ra ban công giặt, cài đặt máy giặt xong còn tiện thể rót một ly nước ấm mang vào cho cô.

Chu Mỹ Tây nằm trên giường gần như đã mơ màng ngủ, mắt nhắm hờ hững uống vài ngụm nước anh đưa, phần còn lại anh uống nốt, đặt ly xuống bàn đầu giường rồi trèo lên giường chen chúc với cô.

“Giường em nhỏ lắm à?” Chu Mỹ Tây lẩm bẩm, giọng còn ngái ngủ.

“Không nhỏ.” Lăng Nguyệt đáp rất nghiêm túc.

“Không nhỏ thì chen qua đây làm gì?”

“Ờm…” Anh bật cười, “Anh không chen, chỉ muốn dính lấy em thôi.”

“Em sắp rớt xuống đất rồi đây này!”

“Không sao, anh ôm em lại.”

Chu Mỹ Tây bực mình đẩy anh ra, “Đừng có dí sát thế, nóng muốn chết!”

“Em không lạnh à?”

“Không.”

Cô thật sự không hiểu nổi, tại sao đàn ông lại có thể ấm đến vậy? Rõ ràng hai người cùng đắp chung một cái chăn, vậy mà chân cô vẫn lạnh cóng, còn anh thì như cái lò sưởi di động.

Lăng Nguyệt lại bắt đầu nghịch ngợm, tay anh không an phận sờ nắn lung tung.

Chu Mỹ Tây nhấc tay anh ra.

Lăng Nguyệt không phục: “Chỉ một lúc thôi mà…”

Thật ra Chu Mỹ Tây vẫn luôn hơi tự ti về dáng người của mình. Con gái tập gym nếu không để ý rất dễ bị “bốc hơi” vòng một, huống chi cô lại còn có thói quen lười mặc áo bra vào mùa đông, thế nên dáng ngực không được tròn trịa cho lắm.

Nhưng Lăng Nguyệt thì lại vô cùng yêu thích. Anh cảm thấy vừa vặn, vừa mềm vừa dễ thương. Ban đêm lúc ôm cô ngủ, anh luôn không nhịn được mà đặt tay lên, cứ như cầm một quả bánh bao nhỏ vậy. Dần dà, anh nuôi thành thói quen.

Mà Chu Mỹ Tây thì không muốn chiều theo thói quen này của anh chút nào, nên luôn tìm cách kiểm soát thời gian.

Nhưng hôm nay, cô cũng lười quản. Anh không chỉ ôm mà còn nghịch, bóp một bên xong lại chuyển sang bên còn lại.

Chu Mỹ Tây phát cáu: “Anh còn động tay động chân nữa thì ra phòng khách ngủ!”

Lăng Nguyệt lập tức ngoan như cún con.

Vậy là cuộc sống chung của hai đứa mà anh ngày nhớ đêm mong chính thức bắt đầu, dù chỉ là tạm thời.

Sáng hôm sau, Lăng Nguyệt dậy sớm dọn dẹp hành lý, treo hết quần áo của mình vào tủ của cô, sắp xếp gọn gàng đồ dùng cá nhân bên cạnh đồ của cô, giống như tuyên bố chủ quyền.

Chu Mỹ Tây phải đi làm từ sớm, nhưng anh thực sự không muốn rời giường, liền nheo mắt lại, trong lúc cô rửa mặt thì lơ mơ làm bữa sáng cho cô, xong rồi lại chui về giường ngủ tiếp.

Tỉnh dậy thì hoặc là bận công việc, hoặc là ra ngoài gặp bạn bè, có hôm tranh thủ về nhà nấu bữa trưa đơn giản để ăn cùng cô, sau đó cả hai cùng ngủ trưa. Đến tối thì chờ cô tan làm, cùng nhau đi siêu thị, vừa dạo vừa bàn xem bữa tối sẽ ăn gì.

Trước đây sống một mình cũng không có gì to tát, Lăng Nguyệt vẫn luôn cảm thấy mình là một người sống rất nề nếp, chưa bao giờ để bản thân phải chịu thiệt về mặt trải nghiệm hay chất lượng cuộc sống.

Nhưng từ khi ở bên Chu Mỹ Tây, anh mới nhận ra, so với hiện tại, trước đây mình chẳng khác gì kẻ ăn mày. Và bây giờ, anh không muốn quay lại cuộc sống đó nữa.

Anh thích nhịp sống này, thích đến mức sẵn sàng làm mọi thứ để giữ gìn nó.

Hai tuần trôi qua nhanh đến mức anh chưa kịp nhận ra thì bố mẹ Chu Mỹ Tây đã về nước.

Hai người cùng ra sân bay đón họ. Trên đường đi, tâm trạng Lăng Nguyệt trùng xuống rõ rệt. Điều đó có nghĩa là anh phải về nhà rồi.

Chu Mỹ Tây nhìn là biết ngay anh đang suy nghĩ gì, vừa thấy buồn cười, lại vừa thấy anh đáng yêu hết sức.

“Em ở với bố mẹ hai ngày rồi qua nhà anh ở, vậy được chưa?” Cô nhẹ giọng dỗ dành.

“Ừm.” Lăng Nguyệt đáp, giọng vẫn nặng trịch.

Cái giọng này mà bảo là vui thì chắc chẳng ai tin.

“Ở đến Tết luôn nhé?”

Cuối cùng, trên mặt anh cũng nở một nụ cười, “Ừ!”

Trước Tết có hai chuyện quan trọng: Một là chuyển nhà, hai là tái cơ cấu và tối ưu nhân sự trong công ty. Trợ lý Tần đã quay lại vị trí cũ, hai trợ lý tạm thời cũng về làm công việc của họ, khiến Tiểu Tống buồn bã cả mấy ngày.

Không phải vì tiếc nuối gì đâu, mà vì tiếc tiền lương thôi.

Ngoài ra, Lăng Nguyệt còn tuyển một Tổng Giám đốc mới để quản lý công ty. Từ giờ trở đi, anh chỉ phụ trách ra quyết định, còn lại giao hết cho người khác. Đây là phương án tối ưu nhất để dù có công khai yêu đương thì cũng không ảnh hưởng đến công việc của Chu Mỹ Tây.

Chỉ có điều, từ giờ anh đến công ty chắc chỉ còn một tháng hai, ba lần mà thôi.

Lúc nghe tin này, Tiểu Tống có cảm giác như trời sập.

Phòng hành chính không có thay đổi gì nhiều, nhưng cả công ty thì được nâng cấp dàn máy tính một lượt. Trước đây chỉ có bộ phận kỹ thuật mới được dùng iMac, còn lại, kể cả phòng tài chính cũng chỉ dùng máy Windows đời đầu của công ty.

Giờ đổi sang iMac, ai cũng phấn khởi, làm báo cáo cứ phải gọi là mượt như nước chảy.

Ngoài ra, trưởng phòng nhân sự trước đây vốn là do Lăng Nguyệt kéo từ công ty nhà mình sang, bây giờ “tu luyện thành công”, sắp quay về tập đoàn lớn để phát triển tiếp.

Vị trí trưởng phòng bỏ trống, cả bộ phận nhân sự tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán.

Lăng Nguyệt hỏi Chu Mỹ Tây: “Em có muốn qua phòng nhân sự không?”

“Anh đang nói đến chức trưởng phòng đấy à?”

“Đương nhiên rồi, chỉ là điều chuyển ngang thôi.” Anh nói: “Anh không tìm được ai phù hợp cả. Nếu em không muốn thì anh sẽ thuê công ty săn đầu người tìm bên ngoài.”

Chu Mỹ Tây có chút đắn đo, nhưng không phải vì sợ không đảm đương nổi. Dù gì cô cũng học chuyên ngành nhân sự, mà phòng nhân sự đa số là con ông cháu cha, có ai hơn ai đâu, chỉ cần xem ai “có background” cứng hơn thôi.

Chủ yếu là cô thích không khí làm việc của phòng hành chính, làm bao nhiêu năm rồi, cũng thấy rất thoải mái, mà công việc này cũng từng giúp cô nhận ra giá trị nghề nghiệp của bản thân.

Hai vị trí ngang cấp, lương thưởng đãi ngộ cũng y hệt nhau, bảo cô lựa chọn đúng là hơi khó.

Cô suy nghĩ cả ngày, vẫn không thể quyết định. Lăng Nguyệt cười, nắm lấy tay cô: “Khó chọn quá à? Vậy để anh chọn giúp em nhé?”

Cô gật đầu, đùa cợt nói: “Được thôi, em vô điều kiện phục tùng sự sắp xếp của sếp Lăng.”

Thế là…

Lăng Nguyệt gộp luôn cả nhân sự vào hành chính, phong cho Chu Mỹ Tây làm Giám đốc hành chính, chức vụ và lương thưởng cũng nhảy vọt theo.

Lúc nhận được quyết định bổ nhiệm, cô cầm cốc nước mà suýt thì làm đổ.

Người vui nhất vẫn là Tiểu Tống. Chu Mỹ Tây thăng chức, cậu ta cũng “thừa nước đục thả câu”, từ Tiểu Tống bỗng biến thành trưởng phòng Tống. Dù dưới trướng chỉ có đúng một trợ lý, nhưng thế cũng đủ để cậu ta cười toe toét cả ngày rồi.

Lăng Nguyệt giờ ít đến công ty hơn, nhưng vẫn giữ thói quen ăn trưa cùng Chu Mỹ Tây. Buổi trưa không có việc gì, anh sẽ lái xe đến gần công ty cô tìm quán ăn ngon rồi chờ cô tan làm.

Thế nên, lúc vừa ra khỏi văn phòng, nhìn thấy anh, Chu Mỹ Tây đã tức giận chất vấn ngay:

“Anh làm vậy mà coi được à?!”

“Anh làm sao cơ?” Lăng Nguyệt tỏ ra vô tội. “Không liên quan gì đến anh hết. Đây là kết quả thảo luận và bỏ phiếu của ban quản lý. Nếu không tin em có thể xem biên bản cuộc họp.”

Thực ra cô đã xem biên bản họp rồi. Đúng là khi nhắc đến vị trí này, Lăng Nguyệt hoàn toàn không mở miệng, là trưởng phòng nhân sự cũ Lục Viễn tiến cử cô, các lãnh đạo khác cũng công nhận năng lực của cô, thế nên nhất trí thông qua.

Chuyện thuận lợi thế này, chắc chắn không thể đơn giản đến vậy. Đám lãnh đạo cấp cao ai nấy đều là cáo già, tinh thông nghệ thuật đoán ý cấp trên, chưa kể đến vị Giám đốc Nhân sự người có quan hệ trực tiếp với bộ máy công ty.

Suy nghĩ một hồi, Chu Mỹ Tây quyết định không tiếp tục dây dưa.

Cô không phải kiểu người không biết điều. Dù thăng chức có phải nhờ Lăng Nguyệt hay không, thì đây vẫn là một cơ hội đáng giá, cô đương nhiên phải tận dụng triệt để. Tan làm hôm đó, cô mời anh một bữa thật hoành tráng, không những vậy, buổi tối về nhà còn dành cho anh một phần “phúc lợi bổ sung”.

“Thực ra anh đã có ý định điều chỉnh từ lâu, chỉ là quá thích được làm việc cùng em nên trì hoãn lại thôi.” Lăng Nguyệt muốn cô hiểu rằng việc thăng chức không đơn thuần là do quan hệ cá nhân, bèn nói thật: “Hơn nữa, năng lực của em ai cũng thấy rõ. Ngay từ khi em còn là trợ lý của anh, anh đã đánh giá cao em rồi. Hơn nữa, Lục Viễn cũng đã nộp đơn từ chức từ trước, lúc đó anh ấy chính là người đầu tiên tiến cử em. Thế nên nếu không phải vì mối quan hệ của hai ta, thực chất em đã được thăng chức sớm hơn vài tháng rồi.”

Nghe đến đây, Chu Mỹ Tây cảm thấy trong lòng có chút đau xót, đồng nghĩa với việc cô đã mất đi mấy tháng lương với khoản chênh lệch đáng kể!

Chưa kể việc thăng chức vào cuối năm cũng đồng nghĩa với việc tiền thưởng năm nay sẽ không thay đổi. Đúng là tư bản đáng ghét mà!

Vì thay đổi vị trí, năm nay Chu Mỹ Tây quyết định giao toàn bộ công tác tổ chức tiệc tất niên cho Tiểu Tống, bản thân chỉ đóng vai trò hỗ trợ.

Lăng Nguyệt đã bắt đầu kỳ nghỉ từ sớm, nhưng thực chất anh cũng chẳng được thảnh thơi. Ngày nào cũng có những buổi gặp gỡ, tiệc xã giao, quà cáp, chào hỏi các bậc tiền bối. Tối nào về đến nhà, Chu Mỹ Tây cũng đã chìm vào giấc ngủ.

Năm nay, Lăng Nguyệt sẽ cùng gia đình sang Úc đón Tết.

Những năm trước, điều duy nhất khiến anh lưu luyến là Mạo Mạo, nhưng năm nay, có thêm một người nữa.

Vậy mà người ấy còn cười tươi, ôm Mạo Mạo vào lòng, nhẹ nhàng trấn an anh: “Anh cứ yên tâm đi, Mạo Mạo có em lo rồi.”

Những lời này khiến lòng Lăng Nguyệt dâng lên một nỗi chua xót khó tả. Anh hỏi cô: “Em không thấy lưu luyến anh chút nào sao?”

Chu Mỹ Tây nhịn cười: “Sao vậy? Anh không nỡ xa em à?”

“Ừm.” Lăng Nguyệt gật đầu không chút do dự, thẳng thắn thừa nhận: “Anh không giống em, đồ vô tâm.”

Trời ạ.

Chu Mỹ Tây vội đặt Mạo Mạo xuống, ôm lấy anh: “Vậy anh về sớm nhé, nhớ em thì gọi video cho em.”

Lăng Nguyệt siết chặt vòng tay ôm cô. Anh cảm thấy Chu Mỹ Tây hoàn toàn không hiểu được nỗi nhớ nhung mãnh liệt đã bắt đầu dâng lên trong lòng anh ngay từ lúc này, cũng không hiểu được sự trống vắng mỗi đêm khi không thể ôm cô ngủ sẽ lớn đến mức nào. Nghĩ đến việc sẽ phải xa cô gần hai tuần, anh cảm thấy cái ôm này vẫn chưa đủ. Anh chỉ muốn có thể hòa tan cô vào cơ thể mình, khiến cả hai hòa làm một, đến mức không thể tách rời.

Cái ôm siết đến mức khiến Chu Mỹ Tây hơi khó thở. Lòng cô mềm nhũn, ngẩng đầu hôn nhẹ lên cằm anh, dịu dàng dỗ dành: “Chờ anh về, em sẽ bù đắp cho anh nhiều hơn nhé.”

Trước đây thật không ngờ anh lại là kiểu bạn trai có nhu cầu tình cảm cao như vậy.

Sau khi công ty chính thức nghỉ lễ, Chu Mỹ Tây dành một ngày để tổng vệ sinh nhà cửa, sau đó cùng bố mẹ đi sắm Tết. Đây là năm đầu tiên họ đón Tết tại căn nhà mới, mẹ cô nói phải mua đủ đầy, gọi là “năm nào cũng dư dả”.

Chưa đi chợ được bao lâu, Lăng Nguyệt đã gọi điện đến, nói rằng anh mang quà Tết qua.

“Bây giờ à?” Chu Mỹ Tây hỏi. “Em đang đi chợ cùng bố mẹ, anh đến đâu rồi?”

Cô vừa hỏi xong thì nghe thấy giọng nữ điện tử phát ra từ đầu dây bên kia: “Chào mừng về nhà.”

Đó chính là âm thanh của hệ thống cửa ra vào khu chung cư nhà cô.

Chu Mỹ Tây lập tức hỏi: “Anh đến rồi à?”

Lăng Nguyệt cười: “Anh cứ tưởng em sẽ ngủ nướng, không sao đâu, anh sẽ đi ăn sáng gần đây trước.”

“Anh cứ vào nhà ngồi đợi đi, có phải không biết mật mã đâu. Trong nồi hấp có khoai lang và trứng gà, ăn vậy sẽ lành mạnh hơn.”

“Được.” Lăng Nguyệt ngoan ngoãn đáp lời.

Biết anh đã đến, cả nhà ba người nhanh chóng tăng tốc. Họ chia nhau mua rau, thịt và trái cây.

Chu Mỹ Tây tất nhiên được phân nhiệm vụ mua trái cây, nhưng đến lúc tập trung tại bãi đỗ xe, cô lại là người xách ít đồ nhất, bị bố mẹ trách móc vì lười biếng.

Mẹ cô trách: “Lúc ăn thì giỏi lắm, mà mua thì chỉ được có từng này, đủ cho mình con ăn thôi à?”

“Ôi dào.” Chu Mỹ Tây xếp đồ vào cốp xe. “Lăng Nguyệt chắc chắn sẽ mang rất nhiều trái cây qua, năm nào chỗ anh ấy cũng được tặng nhiều đến mức ăn không hết.”

Mẹ cô chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Lăng Nguyệt mang quà qua là một chuyện, nhưng sao có thể đủ được? Chuẩn bị Tết là để đón khách đến chơi, năm nào họ chẳng phải mua cả thùng trái cây về.

Vừa bước vào nhà, Chu Mỹ Tây lập tức sững sờ, lượng quà Tết Lăng Nguyệt mang đến chất đầy gần nửa phòng khách, đến mức họ không thể bước vào.

Chỉ riêng hải sản đã có ba thùng xốp lớn, sau khi sắp xếp gọn vào tủ đông, gần như đã chiếm hết không gian bên trong.

Thịt và rượu lại hoàn toàn trúng ngay sở thích của bố cô, nguyên liệu chất lượng cao giúp ông có thể phát huy tối đa tay nghề nấu nướng của mình.

Trái cây thì nhiều đến mức không thể chứa hết trong tủ lạnh, mỗi loại đều có đến vài thùng. Lăng Nguyệt còn nói trên xe vẫn còn mấy thùng nữa, anh chưa kịp mang hết xuống.

Ngoài ra, anh còn chuẩn bị quà Tết cho Tô Thuyên và Trình Diệc Nhiên, nhờ dịch vụ giao hàng tận nhà.

“Anh tự mang hết lên à?” Chu Mỹ Tây hỏi.

“Không, anh mượn một chiếc xe đẩy của ban quản lý tòa nhà.” Lợi dụng lúc ba mẹ cô đang cúi xuống sắp xếp đồ đạc, Lăng Nguyệt tranh thủ khẽ nắm tay cô một cái.

“Em muốn ăn dâu tây.” Chu Mỹ Tây nói.

“Được.” Lăng Nguyệt lấy một hộp dâu tây đi rửa, đồng thời lớn tiếng hỏi: “Dì chú muốn ăn trái cây gì không ạ? Để cháu rửa luôn.”

“Ừ, dì ăn việt quất.” Mẹ cô lấy ra hai hộp việt quất đưa cho cô, xuýt xoa: “Việt quất này to thật đấy.”

Chu Mỹ Tây cầm việt quất đi vào bếp, vừa lúc thấy Lăng Nguyệt đang tỉ mỉ rửa từng quả dâu tây. Thấy cô đến gần, anh liền đưa một quả đến bên môi cô.

Chu Mỹ Tây cắn một nửa, tấm tắc khen: “Ngọt quá, anh thử đi.”

Nửa còn lại, Lăng Nguyệt rửa sơ qua dưới vòi nước rồi mới cho vào miệng.

Chu Mỹ Tây trợn tròn mắt, vươn tay kéo anh lại: “Anh rửa cái gì? Sao phải rửa? Anh chê em à?”

Lăng Nguyệt bật cười, né tránh: “Thuận tay thôi mà.”

“Nếu ghét bỏ thế thì sau này đừng có hôn em nữa.”

Vừa nghe thấy câu này, Lăng Nguyệt lập tức cảm thấy không ổn. Anh nhanh chóng giơ tay ôm lấy cô, nhận lỗi: “Anh sai rồi, cố tình trêu em thôi mà.”

“Tránh ra.” Chu Mỹ Tây cúi người vùng vẫy, nhưng làm sao có thể thoát khỏi vòng vây của anh? Chỉ một động tác kéo nhẹ, cô đã bị anh giữ lại, bàn tay ướt át nắm lấy cằm cô rồi cúi xuống đặt một nụ hôn.

Chu Mỹ Tây càng bực bội: “A, em trang điểm rồi đấy!”

Cô càng giãy giụa, Lăng Nguyệt lại càng muốn hôn.

Buổi trưa, mẹ cô giữ Lăng Nguyệt ở lại ăn cơm. Trong lúc bố cô nấu nướng, anh rất biết điều vào bếp giúp một tay, hai người cùng nhau nấu mấy món, còn khui một chai rượu.

“Cạn ly nào, Tiểu Lăng.” Trong bữa ăn, bố cô nâng ly, cười nói: “Chúc mừng năm mới cháu trước nhé.”

Mẹ cô cũng nâng ly, vui vẻ nói: “Chúc mừng năm mới, Tiểu Lăng.”

“Cháu chúc mừng năm mới chú.” Lăng Nguyệt hai tay cầm ly rượu, rồi quay sang mẹ cô: “Chúc mừng năm mới dì.” Sau đó, anh nghiêng người chạm ly với Chu Mỹ Tây, người đang bận ăn cánh gà chưa kịp nâng ly: “Chúc mừng năm mới, Tây Tây.”

“Chúc mừng năm mới, Tổng giám đốc Lăng ~” Chu Mỹ Tây bĩu môi, Lăng Nguyệt liền giúp cô cầm ly rượu lên, đưa đến môi cô.

“Mỹ Tây nói Tết này cháu sẽ sang Sydney? Khi nào đi vậy?” Mẹ cô hỏi.

“Mùng Một hoặc Mùng Hai cháu bay ạ.” Lăng Nguyệt đáp.

“Mùng Một mới đi à? Vậy đêm Giao thừa cháu ở đâu?”

“Cháu đến nhà dì nhỏ ạ.” Lăng Nguyệt giải thích, “Mấy năm trước cháu vẫn đến đó sớm, nhưng mấy năm nay em họ cháu lập gia đình rồi, Giao thừa phải ở bên nhà chồng. Sau đó, bọn cháu mới tập trung lại với nhau.”

“Bố mẹ cháu cũng không về đây ăn Tết à?” Mẹ cô lại hỏi.

“Trước đây vẫn đón Tết ở đây, nhưng mấy năm gần đây sức khỏe ông ngoại cháu không tốt lắm, bố mẹ cháu đều sang đó ở cùng ông. Hơn nữa, công việc kinh doanh của nhà cháu cũng chủ yếu ở bên đó.”

Mẹ Chu nghe vậy thì thầm gật đầu. Bà suy nghĩ xa hơn, nếu sau này con gái kết hôn, vậy thì không cần lo lắng vấn đề mẹ chồng nàng dâu nữa.

Sau bữa trưa, mẹ cô thậm chí không cho cô rửa bát, còn đuổi cô ra khỏi nhà: “Tiểu Lăng uống rượu rồi, con đưa nó về đi.”

Lăng Nguyệt đứng ở cửa, gãi nhẹ khóe mắt, có chút ngại ngùng: “Bác gái, cháu đã gọi tài xế rồi ạ.”

“Không sao, để nó đưa cháu về, đỡ tốn tiền vô ích.”

Năm mới sắp đến rồi, người ta đã chuẩn bị sang Sydney từ Mùng Một, vậy mà bây giờ vẫn tự tay mang quà Tết đến đây, ý tứ rõ ràng như vậy, bà cũng không muốn làm một người mẹ quá vô tâm.

Hơn nữa, anh đã uống rượu, không tiện tự lái xe.

Lăng Nguyệt vội vàng lén lút đặt chìa khóa xe vào tay Chu Mỹ Tây, ngoài miệng vẫn giữ dáng vẻ nghiêm túc, trịnh trọng nói: “Cảm ơn dì.”

Vừa đến nhà anh, Chu Mỹ Tây còn chưa kịp chơi với Mạo Mạo thì đã bị anh kéo thẳng lên lầu với lý do “nghỉ trưa”.

Nhìn ánh mắt anh lúc này, ai mà tin đây thực sự chỉ là một giấc ngủ đơn thuần, chưa kể anh còn có men rượu trong người.

Từ phía sau, Lăng Nguyệt ôm lấy eo cô, cằm tựa lên bờ vai mảnh khảnh, vừa dỗ dành vừa khéo léo đẩy cô vào phòng tắm. Sau khi cùng nhau tắm rửa, hai người lại cuốn vào chăn bông.

Đây đúng là… công khai “tuyên bố chủ quyền” giữa ban ngày.

Nói không ngoa, mẹ cô đúng là đã đưa cô vào miệng sói.

Hôm nay, Lăng Nguyệt đặc biệt quấn quýt, sức lực cũng mạnh mẽ khác thường, chẳng hề quan tâm đến cảm nhận của Chu Mỹ Tây, khiến cô liên tục kêu than, cứ như thể anh đang tận dụng trước toàn bộ phần thời gian hai tuần sắp xa nhau vậy.

Thật sự mà nói, thể lực Lăng Nguyệt đã quá mức vượt trội, nhu cầu lại còn cao. Mỗi cuối tuần trôi qua, Chu Mỹ Tây đều cảm giác mình bị anh “rút cạn”.

Khi tất cả kết thúc, cả hai đều thở dốc, hiếm khi thấy Lăng Nguyệt thở gấp đến vậy, có thể thấy hôm nay anh đã dốc hết sức lực. Đến khi định vào phòng tắm dọn dẹp, đôi chân Chu Mỹ Tây vẫn còn run rẩy không ngừng.

Vận động cường độ cao đúng là liều thuốc ngủ tốt nhất. Cô vừa đặt lưng xuống đã bắt đầu cảm thấy mơ màng buồn ngủ. Vậy mà, Lăng Nguyệt vẫn như một chú chó con hiếu động, vùi đầu vào người cô, hết hít hà lại tìm cách hôn. Chu Mỹ Tây cố gắng tránh né, van nài: “Ngủ một lát rồi hẵng đùa được không?”

Không thể hôn môi khiến anh cảm thấy có chút hụt hẫng, nhưng cuối cùng cũng chịu từ bỏ, chuyển sang nắm lấy ngón tay cô, vừa nghịch vừa thấp giọng hỏi:

“Vừa nãy em có thoải mái không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi