Chu Mỹ Tây Bỏ chọn, quyết định không trả lời câu hỏi này. Cô từng xô rồi, thoải mái thì lần sau y xì cái lực đó, mà không thoải mái thì anh lại nghĩ ra trò mới để hành động cô tiếp theo.
“Không thoải mái à?” Lăng Nguyệt bận rộn không tha. “Hửm?”
“Lần sau căn giờ lại nha.” Chu Mỹ Tây sơn mắt gợi ý, mặc dù câu chuyện này cô nói hoài niệm nói mãi rồi. “Gặp lắm.”
“Chỉ mệt mỏi thôi?” Lăng Nguyệt cười hỏi.
“Ừm.”
“Vậy là có thấy thoải mái đúng không?”
Chu Mỹ Tây được anh cho bật cười.
“Em không thích sao?” Lăng Nguyệt Vít mũi vào tai cô, thở hơi nóng rực vương vấn sau gáy. "Cả tuần này hai đứa trẻ mình có ngủ đâu. Tuần trước em đến tháng. Tuần trước nữa anh đi công tác. Lần này là để bù cho nửa tháng trời đó." Anh ngừng một chút, bổ sung thêm. “Còn tối nay là ứng trước cho Tết luôn.”
Quảng cáo
Chu Mỹ Tây mở mắt nhìn anh. “Anh còn ghi nợ nữa hả?”
Lăng Nguyệt: “Ừ.”
Chu Mỹ Tây thở dài đầy ai oán. “Đúng là đây là khoản nợ anh.”
Bây giờ cô mới nhận ra một điều quan trọng: Choose you trai cũng như chọn chó cưng vậy. Phải tránh xa một số dòng lớn, đủ lượng.
Không phải lúc nào cũng dẫn đến nổi.
Cô ngủ một giấc sâu thật sâu. Lăng Nguyệt biết cô cần nghỉ ngơi nên cũng không đánh thức. Không thì tối lại hơn buồn ngủ cho xem.
Chiến tối, Chu Mỹ Tây ăn ngay trên giường anh. Lăng Nguyệt bưng lên tận nơi, thậm chí chí không cho cô mặc quần áo, cứt rừng ngồi mép giường chờ anh đút ăn. Anh còn sẵn một đống tôm, bắt cô ăn cho đủ sức mà lấy sức.
Sự chăm sóc chug này làm Chu Mỹ Tây rén quá trời.
May mà anh vẫn còn chút lương tâm. Tối nay không hành động cô quá đáng, còn rất dịu dàng phục vụ trước đây. Một đêm dài đấu dặc, hai người đều cực kỳ vui vẻ, cuối cùng thay ga giường rồi cùng ngâm mình trong bồn tắm. Sau đó, sạch sẽ thơm tho, họ lại cuộn vào chăn nằm thủ thỉ.
Chu Mỹ Tây hỏi anh có muốn qua nhà cô đón giao thừa không. Trước đó cô không biết anh sẽ về nhà dì nhỏ.
“Thật ra anh cũng muốn lắm.” Lăng Nguyệt cười. “Nhưng em họ của anh không về, dì nhỏ năm nay chỉ có một mình.”
“Ồ.” Thì ra anh phải ở bên dì.
“Tối mai mình đi chùa nha?” Lăng Nguyệt rê. “Cùng nhau gõ chuông.”
“Được rồi.”
“Hôn anh cái.”
Chu Mỹ lo âu chu môi lên.
Đây là một vương miện vương miện dài. Lăng Nguyệt ôm chặt cô vào lòng, ngón tay cũng đan chặt tay cô. Hôn môi xong, anh lại hôn lên tai cô, thì thầm bên tai: “ Phải làm sao đây, bây giờ đã bắt đầu nhớ em rồi.”
Quảng cáo
Chu Mỹ Tây bật cười, cô đưa tay vuốt nhẹ má anh, phun bổ: “Chỉ vài ngày thôi mà.”
“Đi với anh đi, được không?” Lăng Nguyệt dụ, sục đầu vào hõm vai cô. “Anh dẫn em đi câu cá, lướt sóng. Nhà ông ngoại anh có trang trại, mình có thể cưỡi ngựa, còn được ôm túi với túi gấu túi nữa.”
Gì cơ? Wombat với gấu túi á? Mắt Chu Mỹ Tây sáng lên.
Lăng Nguyệt tiếp tục trò chuyện: “Anh làm xong visa cho em rồi, bay khoang thương gia, ngủ một giấc là tới.”
Nhưng không được. Chuyện này anh từng dò ý cô trước rồi. Chu Mỹ Tây chấm dứt dài bất động. “Em phải ở nhà với bố mẹ, hơn nữa năm nay phải canh giao thừa trong nhà mới, nhà em có truyền thống này.”
Lăng Nguyệt tố nghiệp nói: “Anh biết. Anh đâu bắt em đi mùng Một đâu, ý anh là mùng Ba thôi.”
Chu Mỹ Tây vẫn lắc đầu.
Lăng Nguyệt tiếp tục nhận bộ. “Bát mùng Bốn cũng được mà.”
“Năm nay thực sự không được, sang năm em đi với anh có được không?”
Lăng Nguyệt làm nũng mạnh mười phút, vô ích, cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi thật dài, bạn có thể nhẹ nhàng bỏ qua.
Chu Mỹ Tây buồn cười, trời ạ, sao mà khó dụ quá vậy nè!
Cô nghĩ nghĩ rồi quyết định chọn anh một viên kẹo ngọt: “Đợi anh về, em tăng qua ở với anh nha?”
Lăng Nguyệt lập tức buông cô ra, hai tay giữ chặt vai cô, mắt sáng rực như sao: “Thật không?”
“Ừm.”
“Hãy quyết định đi!” Cuối cùng cũng hài lòng, anh cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi cô. “Đóng dấu nè.”
Chu Mỹ Tây: “… Tổng giám đốc Lăng, con dấu của anh cũng sáng tạo ghê.”
“Lại đây, đóng thêm mấy cái nữa.”
Chu Mỹ Tây mỉm cười, cô đưa chân chen vào giữa hai chân anh, liền bị anh kẹp chặt, hai người chim cướp nhau thật gần. Nhưng lúc này, họ không có tâm trạng nghĩ đến chuyện khác.
Quảng cáo
Chỉ muốn ôm nhau, hôn nhau, nói chuyện cùng nhau thôi.
Sáng hôm sau, cả hai dậy sớm. Chu Mỹ Tây giúp anh phong câu đối đỏ trong nhà, ăn sáng xong thì cùng anh thu tăng hành lý. Đến lúc đóng vali lại, Lăng Nguyệt như thể mất hết sức lực, ôm lấy Chu Mỹ Tây rồi cả người ngã xuống nền.
Anh ví dụ lại, rõ ràng có ý định xả lượng năng lượng, nhưng Chu Mỹ Tây Đưa anh ra. “Không đủ đâu.”
Anh đành phải bỏ cuộc.
Chu Mỹ Tây mang theo Mạo Mạo và đồ đạc của nó, được Lăng Nguyệt trao tặng về nhà. Anh vẫn định lên nhà ngồi chơi một lát, nhưng cô không cho. “Anh định để dì nhỏ một mình mong đợi anh được đón giao thừa sao?”
Lăng Nguyệt cô nhìn đầy tiếc nuối, thở dài: “Anh biết rồi mà.”
Chu Mỹ Tây nắm giữ dây an toàn, nghiêng người anh một cái. “Bữa tối tìm kiếm nha.”
“Tôi gặp.”
Nhưng tối đó, Lăng Nguyệt lại nặng.
Chu Mỹ Tây ăn xong bữa hoàng hôn cùng bố mẹ, rồi cả nhà xem chương trình chào xuân. Đến nửa đêm, cô gọi cho anh, nhưng bên kia vẫn luôn tấp nập. Mãi nửa tiếng sau, anh mới nhắn tin lại:
“Xin lỗi nha Tây Tây, anh không đi chùa với em được rồi.”
Chu Mỹ Tây giật mình, tim hơi chạy lên: “Sao thế?”
“Mẹ anh nói ông ngoại anh không ổn, phải đưa đi cấp cứu. Anh với dì nhỏ đang ở trên máy bay rồi.”
Hóa ra, bữa tất niên của hai dì cháu còn chưa ăn xong, Lăng Nguyệt đã khan vã rời đi. Trên đường, anh vừa nghe điện thoại của mẹ, vừa gọi cho Lăng Tinh, vừa đặt vé máy bay, thăm bác sĩ… Đến điện thoại hết pin.
Chu Mỹ Tây nắm chặt điện thoại, dù trong lòng cũng hoang mang lo lắng, nhưng vẫn cố trấn an anh: “Anh đừng lo quá, bên đó dịch vụ y tế tốt lắm, ông ngoại anh sẽ không sao đâu.”
Quảng cáo
“Em cứ đi chùa với Tô Thuyên cùng các bạn đi, giúp anh cầu nguyện cho ông ngoại nha.”
“Ừm.”
Máy bay sắp cánh, nhưng Lăng Nguyệt hậu tiếc không muốn đập máy. Giọng anh rất thấp: “Anh nhớ em quá.”
Nghe câu này xin Chu Mỹ Tây mềm nhũn. Không chút do dự, cô nói ngay: “Em đi chuyến bay sau đến phòng anh.”
“Không thể được.” Lăng Nguyệt dễ bị từ chối. “Bên đó đang rối tung cả lên, em đến làm gì chứ? Anh không muốn em phải chăm sóc cùng anh trong dịp Tết đâu, anh cũng không chăm sóc em được.”
Rõ ràng trước đó anh rất muốn cô đi cùng. Nhưng vì muốn cô được chơi vui vẻ nên không phải đau khổ lo lắng.
Câu nói ấy càng làm Chu Mỹ Tây thấy xót xa hơn. Cô nhẹ giọng: “Nhưng em muốn ở bên anh mà, em không cần anh chăm sóc đâu.”
“Ngoan nào, em ở nhà đón Tết cùng bố mẹ đi, đừng để anh phân tâm, được không? Anh xong việc sẽ về ngay.”
Lăng Nguyệt rất nét. Anh phải thừa nhận rằng lúc này mình rất cần cô, nhưng sự xót xa không muốn vất vả còn lớn hơn cả những điều cần thiết.
“Anh cũng không muốn giới thiệu em với bố mẹ anh trong hoàn cảnh này. Anh sợ bố mẹ anh không thể tiếp tục đón em chug.”
Tiếp viên hàng không đến nhắc nhở anh kết thúc cuộc gọi, anh chỉ “ừm” một tiếng, sau đó nhẹ nhàng giọng cô: “Tắt máy đi, nhớ anh nhé.”
Những ngày tiếp theo, anh không gọi cho cô, chỉ nhắn tin báo rằng ca phẫu thuật thành công, anh ngoại trừ đang được theo dõi trong phòng hồi sức tích cực.
Chu Mỹ Tây thấy đây là dấu hiệu tốt. Cô biết anh bận, cũng biết anh không muốn cô lo lắng, vậy nên đừng làm phiền, chỉ nhắn tin báo cáo tình hình của mình.
Quảng cáo
Cô kể rằng mình đã đi chùa cầu bình an cho anh và ông ngoại. Cô than viết mùng Một giấc ngủ quên. Cô nói Mạo Mạo rất thích nhà mới. Cô thở anh nhớ nghỉ yên, giữ sức khỏe, đến bệnh viện đeo khẩu trang.
Lăng Nguyệt mỗi lần đọc xong đều thổi vào avatar của cô, mời mời hai chữ: “Nhớ em.”
Cả ngày mùng tám, lăng nguyệt không trả lời suốt tin nhắn. Chu Mỹ Tây càng chờ càng bất an. Đến tận tối, Lăng Tinh mới nhắn tin cho cô:
“Ông ngoại bọn em đi rồi.”
Chu Mỹ Tây lập tức gọi cho Lăng Nguyệt, nhưng ánh máy.
Cô gọi lại, anh lại.
Cô nhắn tin: “Đừng cố tình máy của em, được không?”
Lúc này anh mới bắt được máy.
Vừa kết nối, giọng anh đã triết đặc, mứt ngọt: “Xin lỗi, anh không muốn em lo.”
Lăng Nguyệt cô sợ hãi.
Chu Mỹ Tây an toàn đến mức độ dốc. Cô nhớ lại tối hôm nay anh đến đón Mạo Mạo, nhớ biểu cảm của anh khi kể về những lần ra biển câu cá với ông ngoại, nhớ những món ăn anh nấu cho cô và nói là ông dạy. Anh từng kể, hồi đi du học, anh ngoại sợ anh sống không tốt, mời lại nồng nàn gia đình bay sang thăm, còn dẫn anh trốn học đi chơi.
Ông ngoại đối với anh, quan trọng biết nhường nào.
“Em ra sân bay ngay bây giờ.” Giọng cô cũng thở lại. “Em nhớ anh.”
Lăng Nguyệt ở đầu bên kia hít sâu mấy lần, cố gắng nén cảm xúc: “Không cần đâu, bầy anh sắp về rồi. Hôm nay lo xong chuyện ở bệnh viện, ngày mai tổ chức tang lễ, ngày kia anh và Lăng Tinh sẽ bay về.”
Anh dừng lại một chút, giọng thấp xuống: “Anh cũng rất nhớ em. Ở nhà chờ anh, được không?”
Anh không nói lâu thì được gọi đi. Cúp máy xong, Chu Mỹ Tây lập tức thu hành hành lý, nhưng lục nhà vẫn không tìm thấy hộ chiếu.
Cô chạy đi hỏi mẹ, mẹ cô bình tĩnh nói:
“Là Lăng Nguyệt nhờ mẹ cửa hàng đó. Nó không muốn con qua, bảo mẹ giấu đi.”
Bà cười cười: “Có cơn giận thì nó đi.”
Chu Mỹ Tây không nói nên lời.
Mẹ xoa đầu cô, dịu dàng khuyên: “Con lo cho nó thế nào, nó cũng xót con như vậy thôi. Nó chắc chắn không muốn chạy ngược xuôi trong đêm thế này đâu.”
Quảng cáo
—
Sáng mùng Mười, Lăng Nguyệt bay về.
Chu Mỹ Tây đến sân bay sớm nửa tiếng, chờ anh ở cửa quốc tế.
Cô không nói trước là mình sẽ đón anh, nhưng vừa ra khỏi cửa, anh đã đảo mắt tìm kiếm xung quanh.
Cô ấy dưỡng cao tay, Lăng Nguyệt nhìn thấy cô ngay lập tức.
Trong vài giây lát, trên mặt anh xuất hiện biểu tượng tủ đựng đồ độc đáo.
Lăng Nguyệt buông vali, sải bước thật nhanh đến trước mặt cô, ôm chặt cô vào lòng.
Anh chạy nhanh quá, đập cô đau điếng, còn ôm chặt đến mức cô ấy thở không nổi.
Chu Mỹ Tây nhómn chân, khó khăn hào đầu từ vai anh, hướng về phía sau chào: “Chào Lăng Tinh, chào Trần Tử Ngạn.”
Trần Tử Ngạn kéo ba vali, Lăng Tĩnh đưa xe hành lý, Nhưng Chúc mừng không có trong xe mà được một người phụ nữ quý phái trên tay.
Chu Mỹ Tây phản ứng rất nhanh, lập tức Đưa Lăng Nguyệt, nhưng anh vẫn không chịu buông cô ra.
Lăng Tĩnh cười, giới thiệu: “Đây là bố mẹ bọn em.”
Chu Mỹ Tây cứng đờ, chỉ có bình bình bình từ trên vai Lăng Nguyệt: “hạ chào cô, chào chú ạ.”
Mẹ Lăng Võ hiền hòa hòa: “Chào Tây Tây.”
Bố Lăng thì chỉ gật đầu với cô.
Ai cũng tỏ ra mệt mỏi. Chúc mừng thi than thở, mắt mẹ Lăng và Lăng Tinh đỏ hoe, đầy tơ máu.
Chu Mỹ Tây không nhìn Lăng Nguyệt, cô đau lòng muốn chết.
Cô lái xe đến, nghĩ cho Lăng Tinh và Trần Tử Ngạn nên còn đặt trước một chiếc xe thương vụ. Nhưng không ngờ bố mẹ Lăng có tài xế riêng, đã chờ sẵn ở bãi đậu xe.
Quảng cáo
Lăng Tinh không cho cô chuyến đi. Cô ấy kéo Trần Tử Ngạn lên xe, rất tinh ý nói:
“Cảm ơn chị Tây Tây nhé, đúng lúc em không muốn ngồi chen chúc ở ghế sau.”
Chu Mỹ Tây im lặng xoa dịu lưng cô nàng, như một sự an ủi.
Lăng Tinh khóe mắt hơi đỏ, tức cười nói nhỏ: “Không sao đâu. Nhưng an ủi anh em nhiều vào nhé, anh ấy buồn lắm.”
Chu Mỹ Tây gõ thật mạnh.
Sau khi hai chiếc xe thương rời đi, cô đà Lăng Nguyệt đi tìm xe của mình. Cuối cùng hành động xong, Lăng Nguyệt liền kéo dài cô ngồi xuống sau.
Anh kéo khóa áo khoác ngoài của cô xuống, vòng tay ôm eo cô, ca ngợi đầu, như một đứa trẻ cầu vồng mặt vào bụng cô.
Nơi đó mềm thương mại, ấm áp, mang theo mùi hương quen thuộc của cô, tạo anh cảm thấy bình an và lưu tiếc.
Chu Mỹ Tây nhẹ nhàng xoa đầu anh, bật cười: “Biết chọn chỗ ghê ha? Vừa hay qua Tết em tích thêm một lớp mỡ.”
“Rất thoải mái.” Anh ậm ừ nói “Đừng có giảm cân nhé.”
Lăng Nguyệt im lặng một lúc rồi bắt đầu kể với cô về ông ngoại.
Ở Sydney, anh không câu nói nhiều, sợ cô lo lắng. Giờ thì đã nén mấy ngày trời.
Điều tiếc nuối nhất của anh là ngoại lệ chưa đáp ứng Chu Mỹ Tây. Trước đây, khi anh yêu đương, đã từng gọi video khỏe với anh. Dù Chu Mỹ Tây cũng từng gọi điện trò chuyện với ông, nhưng ông luôn nói rằng muốn gặp cô, muốn dẫn cô đi câu cá, cưỡi ngựa.
Anh không kể đoạn này, Sợ hãi cô tự bản thân.
Nhưng chưa nói hết, anh đã cảm thấy cơ thể cô chạy lên. Lăng Nguyệt lại đầu, liền thấy một chút nước mắt rơi xuống má mình.
Tim anh lại thắt lại.
Đây là lần đầu tiên anh tìm thấy Cô Cú.
Lăng Nguyệt ngồi dậy, nâng mặt cô lên, luống cuống lau nước mắt cho cô: “Không nói nữa, đều là lỗi của anh.”
“Rẽ ra chúng ta nên đến thăm ông sớm hơn.” Cô mộc giọng, “Chỉ cần xin nghỉ vài ngày cuối tuần là có thể qua được mà.”
“Không thể mong đợi được.” Anh dịu dàng dụ dỗ, “Dù chúng ta có đến sớm hơn, bây giờ vẫn sẽ tự quyết đến sau. Nếu không có tiếc nuối thì tưởng gọi là cuộc đời.”
Quảng cáo
Những lời anh dùng để an ủi cô, cũng là cách chữa lành chính anh.
Anh hoàn thiện vòng tay ôm cô, trong lòng cuối cùng cũng bình ổn trở lại.
"Bệnh này năm năm trước đã đưa ông đến trước cửa quỷ môn quan một lần. Năm năm sau, có thêm khoảng thời gian này đã là một món quà. Cũng tốt, ông không chịu nhiều đau đớn, ở trong phòng hồi sức cũng không tỉnh lại. Nếu tỉnh lại, chắc chắn sẽ rất đau."
Hai người cùng âu yếm về vết thương lòng của nhau, cuối cùng thu lại cảm xúc căng thẳng, nhìn nhau một lúc rồi bật cười.
Chu Mỹ Tây nhẹ nhàng chạm mặt anh, xót xa nói: “Gầy đi một vòng rồi, mấy ngày nay có ngủ được đâu đúng không?”
“Ừm.” Lăng Nguyệt nghiêng mặt hôn lên xin bàn tay cô, “Nhưng tối nay chắc ngủ ngon rồi. Em sẽ ở bên anh, đúng không?”
“Đương nhiên.”
Họ lái xe về nhà.
Giữa đường, điện thoại của Lăng Nguyệt reo lên. Anh nghe máy, không biết đầu dây bên kia nói gì, nhưng cả người anh đều rõ vẻ phản phản.
“Không cần đâu mẹ, hôm nay con chỉ muốn ở riêng với cô ấy.”
Chu Mỹ Tây nghiêng: “Sao thế?”
Anh điều dưỡng máy: “Mẹ anh bảo chúng ta về nhà.”
“Nhà” này, chắc chắn là nhà bố mẹ anh.
“Sau đó thì đi thôi.” Cô nhẹ giọng khuyên, “Không thì mất lịch sự lắm. Dù sao cũng đã gặp rồi.”
Thấy anh im lặng, cô chiến chiến nói tiếp:
“Đừng cứng đầu nữa, nghĩ cho cảm giác giác của mẹ anh đi. Bà cũng đang rất đau lòng mà.”
Lăng Nguyệt không nói gì nữa.
Chu Mỹ Tây cười, đưa điện thoại cho anh: “Ở đâu? Dẫn đường đi nào? Mai em xin nghỉ rồi, có thể ở bên anh cả ngày luôn.”