TAM THÊ TỨ THIẾP

=====Ngụy Vô Song - Tư Đồ Sĩ Thần=====

Trong thiên hạ, nếu nói về kiếm pháp tinh diệu, phải nhắc đến Việt Vương Kiếm đứng đầu, sau là Phục Long Kiếm của Ngọa Long Cốc, rồi đến Lưu Vân Kiếm của Bạch Vân Thành. Võ lâm nhân sĩ Trung Nguyên có quy định, tuyệt kỷ gia truyền chỉ truyền nam không truyền nữ, truyền nội không truyền ngoại. Thế nhưng chủ nhân của Việt Vương Kiếm là gia tộc Tư Đồ, vốn là người của Ô Hoàn Tộc, con cháu bất luận là nam hay nữ đều có thể luyện Việt Vương Kiếm Pháp, chỉ cần là đệ tử của Việt Vương Kiếm Môn, tư chất tương đối xuất sắc cũng sẽ được truyền thụ. Thượng tằng kiếm pháp phối hợp với nội công tâm pháp độc đáo do Tư Đồ Gia sáng tạo ra, cho nên người ngoài không thể lĩnh ngộ được ảo diệu trong đó.  

Ngụy Vô Song cùng Kỳ Nhi lưu lạc khắp nơi, một mặt lẩn tránh truy sát, một mặt tu luyện võ công. Kỳ Nhi thiên tư thông minh, cơ thể giống như hải miên*, muốn học tất cả các loại tuyệt kỹ trong thiên hạ. Võ Công của Ngụy Vô Song là chí cương chí dương, không thích hợp cho Kỳ Nhi tu luyện. Lưu Vân Kiếm của Bạch Vân Phi hắn đã học xong, nghe nói Việt Vương Kiếm Pháp rất thâm hậu bèn tìm đến xem thử.

Tư Đồ Gia có bốn vị trang chủ là Tư Đồ Sĩ Nhật, Tư Đồ Sĩ Nguyệt, Tư Đồ Sĩ Hiểu cùng Tư Đồ Sĩ Thần. Ngoại trừ Tư Đồ Sĩ Hiểu, ba người kia đều là nam tử.

Tam tiểu thư của Tư Đồ Gia, Tư Đồ Sĩ Hiểu, không chỉ võ công trác tuyệt mà còn có dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, được xưng danh là Giang Hồ Đệ Nhất Mỹ Nhân, tất cả công tử võ lâm thế gia đều muốn thú về làm thê tử.

- ---------

"Tứ Trang Chủ, Đại Trang Chủ cho mời!"

Khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử vẫn không nhìn lên, ngồi yên trả lời, "Nói với Đại ca ta lập tức ra ngay!" Giọng nói rõ ràng là nam âm hùng hậu, bộ dáng đích thị là của nam nhi, đáng tiếc!

- ----------

Trong đại đường, ba vị trang chủ đều đã có mặt, môn nhân đứng thẳng hầu hai bên, không khí rất nghiêm túc.

"Đại ca, Nhị ca, Tỷ tỷ!"

"Chờ ngươi đã lâu!" Tư Đồ Sĩ Nhật ý bảo Sĩ Thần ngồi xuống.

"Có chuyện gì?"

Huynh tỷ nhìn nhau không ai chịu mở miệng, Sĩ Thần chờ một lúc cũng sinh giận.

"Rốt cuộc có chuyện gì? Ta không rảnh cùng các ngươi ở đây trừng mắt nhìn nhau!" Mấy hôm trước tỷ thí hắn đã thua, lần này nhất định phải thắng.

"Sĩ Thần," Tư Đồ Sĩ Hiểu do dự một chút mới chịu nói, "Nam Lương phái người đến!"

"Hừ, hay lại muốn chúng ta trở về?"

Tư Đồ Gia vốn là quan tướng của Nam Lương. Tiên Vương Nam Lương lúc còn là Thái Tử vì muốn học lén Việt Vương Kiếm Pháp, đã sai người truy cùng giết tận Tư Đồ Gia. Tổ phụ của Sĩ Thần mang theo gia quyến trốn sang Trung Nguyên. Sau khi Tiên Vương qua đời, Tân Vương muốn triệu phụ thân của Sĩ Thần là Tư Đồ Khiêm về lại Nam Lương giúp nước, Tư Đồ Khiêm đồng ý, nhưng ra điều kiện phải để con cháu Tư Đồ Gia ở lại Trung Nguyên. Mười năm trước trong trận chiến với Huỳnh Nam, Tư Đồ Khiêm tử trận sa trường, thê tử cũng tùy phu tuẫn táng. Từ đó về sau, Vương Thượng vẫn thường hạ chiếu yêu cầu bốn vị trang chủ phải quay về Nam Lương.

"Không phải! Là tới... cầu thân!"

"Cái gì?" Sĩ Thần đập bàn, "Tỷ tỷ ngươi tuyệt đối đừng gả đến Nam Lương!"

"Ta sẽ không đi..."

"Người đến cầu thân là ai?" Ta sẽ một kiếm chém chết hắn.

"Quý Vương Hải Ngọc!"

"Quý Vương? Không phải là kẻ thù không đội trời chung của cha sao? Chắc chắn là một tên bại hoại!"

"Quý Vương năm nay bốn mươi hai tuổi, võ công cao cường, không phải là một tên bại hoại!" Tư Đồ Sĩ Nhật nói.

"Đại ca, ngươi đã đồng ý gả tỷ tỷ cho hắn?"

"Sẽ không, bởi vì người hắn muốn cầu thân không phải Sĩ Hiểu, mà là ngươi, Sĩ Thần!"

"Ta có nghe lầm không?" Sĩ Thần trợn to mắt phượng đi đến trước mặt đại ca, "Muốn cầu thân ta?"

"Không sai!" Tư Đồ Sĩ Nguyệt cũng đứng dậy theo, "Quý Vương muốn ngươi làm tề quân của hắn."

"Nói nửa ngày thì ra các ngươi muốn ta gả cho một nam nhân?"

"Chúng ta là người Ô Hoàn Tộc, nam nhân gả cho nam nhân là bình thường!"

"Vậy ngươi đi đi! Ta còn muốn thú mấy phu nhân như hoa như ngọc về cho vui nhà vui cửa a!"

"Ta cũng muốn lắm!" Tư Đồ Sĩ Nguyệt lạnh lùng nói, "Nhưng mà người Quý Vương muốn là ngươi, làm tề quân của Quý Vương chẳng khác nào làm Quý Vương Phi, đến lúc đó có thể kiềm chế Vương Thượng, Tư Đồ Gia sẽ không phải mỗi ngày đều lo lắng đề phòng."

"Sĩ Nguyệt đừng bức Sĩ Thần! Để hắn tự quyết định!" Tư Đồ Sĩ Nhật nhìn Sĩ Thần nghiêm mặt nói, "Nên làm thế nào, ngươi tự quyết định đi!"

Hắn còn có thể làm thế nào, Nhị ca đã nói đến như vậy. Nam Lương là một nước cường thịnh, Trung Nguyên Thiên Triều cũng phải kiêng kị năm phần, Quý Vương trong tay nắm giữ binh quyền có thể nói là cùng Vương Thượng địa vị ngang nhau. Vương Thượng cũng như Tiên Vương đều muốn diệt trừ người của Việt Vương Kiếm, mười năm nay nếu không phải vì chuyện kia đã sớm xuất quân đuổi bắt, đến lúc đó Thiên Triều Hoàng Đế vì muốn quốc gia yên ổn nhất định sẽ giao bọn họ cho Nam Lương.

- ---------

"Kỳ Nhi, làm như vậy không tốt đâu!"

"Vậy ngươi bảo phải làm thế nào?"

"Ngươi muốn luyện võ ta dạy cho ngươi!"

"Ngươi muốn ta chết sao?"

"Không phải..."

- ---------

Nội công tâm pháp của Đệ Ngũ Vũ có thể nói là thập phần quỷ dị, ngoại trừ Ngụy Vô Song, người ngoài tu luyện sẽ giống như bị liệt hỏa thiêu đốt, thậm chí mất mạng. Kỳ Nhi hiếu thắng lúc trước từng học lén, bị tẩu hỏa nhập ma, thiếu chút nữa dọa chết Ngụy Vô Song.

Vì vậy Kỳ Nhi quyết định bắt cóc một vị trang chủ Việt Vương Kiếm, bảo Ngụy Vô Song nghiêm hình khảo vấn buộc hắn nói ra nội công tâm pháp của Tư Đồ Gia.

"Đi mau! Trời tối phải đến được Việt Thành!"

"Thật không có cách trị ngươi!"

Ngụy Vô Song nắm nhẹ cằm Kỳ Nhi, ôm hắn nhảy lên lưng tuấn mã. Đã nhiều năm cả hai vẫn thường cưỡi chung một con ngựa.

- ---------

Sau màn đỏ, một đôi nam nữ quấn chặt lấy nhau, hai tay nữ nhân ôm lấy thân thể nam nhân, cái eo nhỏ nhắn nâng lên cao nghênh đón nam tử va chạm. Nữ nhân đã rất xinh đẹp, nhưng so với nam nhân vẫn kém cỏi hơn nhiều.

Nam tử mắt phượng mi dài, má phấn môi đỏ, vẻ mặt vì khoái cảm càng thêm yêu mị động lòng người. Khuôn mặt âm nhu xinh đẹp, nhưng bộ dáng thập phần anh khí, rất ít người nhìn nhầm hắn thành nữ tử.

"Tứ công tử, đêm nay ở lại với Lan Nhi được không?" Lan Nhi từ sau lưng ôm lấy vai Sĩ Thần.

"Không phải đã nói tối nay sẽ đến chỗ Yên Hồng sao?" Sĩ Thần kéo Lan Nhi đến gần, hung hăng hôn cho đến khi lồng ngực mỹ nhân hồng hộc thở mới chịu buông nàng ra, đứng dậy ra khỏi cửa.

Lan Nhi lắc đầu thở dài. Tư Đồ tứ công tử gần đây thường hay lui tới các thanh lâu, nàng cũng có hạnh được hắn lâm sủng, nam nhân như vậy có được một đêm ơn trạch với hắn cũng tốt. Có điều ba vị trang chủ của Việt Vương Kiếm luôn luôn giữ mình trong sạch, vì sao Tứ công tử lại...

- ---------

"Kỳ Nhi, ngươi đã định ở chỗ nào chưa?" Chỉ là tìm khách điếm thôi, không phải chọn thê tử, đã tìm suốt ba canh giờ rồi.

"Chờ một chút!" Người ta nói nam tử Giang Nam mạo mĩ không thua kém nữ tử quả nhiên không sai, ngay cả tiểu nhị khách điếm người nào cũng thanh xuân tuấn tú. Khách điếm như vậy làm thế nào ở lại được!

"Chỗ đó là gì?" Kỳ Nhi giữ chặt một người qua đường hỏi.

"Hồi... công tử," Người nọ đỏ mặt lắp bắp nói, "Đó là Phiêu Hương Viện."

"Bên trong tất cả đều là nữ nhân sao?"

"Phải... đúng vậy, không có tiểu quan!"

"Ân."

Công tử đẹp quá a!...

"Chúng ta đi đâu vậy?" Kỳ Nhi kéo Ngụy Vô Song thẳng hướng Phiêu Hương Viện.

"Đó là câu lan viện??? Không được đi!" Ngụy Vô Song nghĩ Kỳ Nhi muốn đi tìm nữ nhân.

"Như thế nào? Không có nam nhân thì ngươi không đi?"

"Ngươi đang nói cái gì vậy?" Ngụy Vô Song hoàn toàn bị làm cho hồ đồ.

"Chẳng lẽ không đúng sao? Đừng nói là ngươi không thích nam sắc đi!"

"Ta..." Không được, nói không nên lời, "Cho dù ta thích...ách...cũng chẳng can hệ gì với thanh lâu cả!" Thích nam sắc còn chưa đủ hay là còn muốn hắn lây dính nữ sắc?

"Trong đó toàn là nữ nhân!"

"Thế thì sao?"

"Ta thấy ngươi vẫn hay thân mật với nam nhân!"

"Ta thân mật với nam nhân bao giờ?" Nếu có thì cũng chỉ với người đang đứng trước mặt này thôi.

"Không biết xấu hổ! Lúc nãy còn liếc mắt đưa tình với tiểu nhị!"

"Ta làm thế bao giờ...?"

"Ngươi có vào hay không?"

"Vào... vào!"

Thấy Kỳ Nhi nổi giận, Ngụy Vô Song đành phải theo hắn vào trong. Kỳ thật bên trong cũng không phải chỉ có nữ nhân, khách làng chơi đều là nam nhân cả.

- ---------

Từ phòng Lan Nhi đi ra, Sĩ Thần cũng không đến chỗ Yên Hồng, cảm thấy buồn chán nên muốn hồi phủ. Vừa đi xuống thang lầu thì va chạm với một người.

"Thực xin lỗi, cô nương!" Mỹ nhân thật xinh đẹp!

"Cô nương?" Sĩ Thần quay đầu cười, nói nhỏ, "Không có gì!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi