TAM THÊ TỨ THIẾP

Ngụy Vô Song cùng Kỳ Nhi vừa bước vào Phiêu Hương Viện, khuôn mặt anh tuấn lập tức thu hút rất nhiều oanh oanh yến yến. Kỳ Nhi gỡ bội kiếm xuống, [ba] một tiếng đặt lên bàn, các cô nương liền tự động rời đi. Được cấp một thỏi bạc, tú bà an bài cho hai người một gian phòng hảo hạng.

Ngụy Vô Song vội vã rời khỏi đại sảnh, không cẩn thận va chạm với một người. "Thực xin lỗi, cô nương!" Chắc hẳn là một nữ tử, đương thời cũng không ít nữ tử ăn mặc nam trang.

Sĩ Thần trong lòng đang buồn bực, lại nghe có người gọi mình là cô nương, liền muốn rút kiếm giáo huấn một trận. Cẩn thận nhìn lại, người này hơi thở thong thả thâm trầm, nhất định là người có nội công cao cường, không thể cứng rắn. Quay đầu lại nói, "Không sao!"

Thì ra là một nam tử anh tuấn, Sĩ Thần cười tươi, nếu hắn tự nhận là nữ nhi...

"Cho qua!" Kỳ Nhi ở phía sau lạnh lùng nói.

"Mời!" Sĩ Thần tránh sang một bên, không kiềm chế được nhìn chằm chằm Kỳ Nhi. Tuấn mĩ công tử như vậy lại chạy đến thanh lâu, không biết là để câu cô nương hay là cô nương câu hắn. Đẹp thì có đẹp, nhưng Sĩ Thần cũng không tránh khỏi phải than thở. Tướng mạo xinh đẹp như vậy, vận mệnh sẽ đi về đâu? Tên nam nhân kia có thể ở cạnh bảo hộ hắn được sao? Nam nhân chết tiệt, cư nhiên gọi hắn là cô nương, phải dạy dỗ cho tốt...

"Tư Đồ Trang Chủ, hôm nay không ở lại à?"

"Tư Đồ Trang Chủ?" Kỳ Nhi dừng chân, "Tiểu thư là chủ nhân của Việt Vương Kiếm?"

"Đúng vậy! Hắn là..."

Sĩ Thần vội vã che miệng tú bà gạt sang một bên, thanh thanh yết hầu nói, "Tại hạ...Tiểu nữ Tư Đồ Sĩ Hiểu, thiếu hiệp có gì chỉ giáo?"

Tư Đồ Sĩ Hiểu, nữ tử duy nhất trong các truyền nhân của Việt Vương Kiếm, được xưng giang hồ đệ nhất mỹ nhân, dung mạo thế này chắc không sai được.

"Có nghe qua Tam tiểu thư võ nghệ cao cường, trùng hợp tại hạ rất có hứng thú với kiếm thuật, thỉnh tiểu thư chỉ dạy một phần!" Kỳ Nhi trong lòng tự hỏi nữ tử của Việt Vương Kiếm tại sao lại chạy đến thanh lâu.

"Tiểu nữ đến đây tìm xá đệ!" Ý muốn nói cho Ngụy Vô Song nghe, "Ở đây nói chuyện không tiện, mời hai vị di giá được không?"

"Mời tiểu thư!" Kỳ Nhi từ lầu hai nhảy xuống, cùng Sĩ Thần ra khỏi cửa, Ngụy Vô Song đành phải đi theo sau.

- ---------

Nữ nhân này cũng thật phóng khoáng. Không ngại bước vào kỹ viện, lại còn tùy tiện mời người xa lạ đến tửu lâu uống rượu. Nhìn nàng lớn tuổi hơn Kỳ Nhi rất nhiều, không thể là vì yêu thích Kỳ Nhi, vậy là vì cái gì? Tóm lại, hết thảy đều rất kỳ quặc.

"Vị nhân huynh này, không thích uống rượu sao?"

"Không phải." Ngụy Vô Song ngửa đầu nhắm rượu. Một nữ tử bình thường lại gọi nam tử là [nhân huynh], "Cô nương thật là Tư Đồ tam tiểu thư?"

"Muốn thử không?" Sĩ Thần cầm đôi đũa ném cho Ngụy Vô Song một chiếc.

Hai người phi thân nhảy lên nóc nhà đối diện của tửu lâu, Kỳ Nhi ở dưới lẳng lặng nhìn theo. Hẳn nhiên nữ tử công lực không bằng Ngụy Vô Song, nhưng nhất chiêu nhất thức đều rất tinh diệu không có sơ hở, mỗi khi xuất chiêu đều không để đối phương đoán được hướng tấn công.

Qua hết trăm chiêu hai người vẫn bất phân thắng bại, Ngụy Vô Song xoay người ngừng đánh, "Cô nương hảo kiếm pháp!" Đúng rồi, nàng nhất định là Tư Đồ Sĩ Hiểu, trong thiên hạ duy chỉ có Việt Vương Kiếm mới lợi hại như vậy.

Kỳ Nhi hướng Ngụy Vô Song gật gật đầu, Ngụy Vô Song chần chờ một lát, chớp mắt đã thay hình đổi vị đi đến trước mặt Sĩ Thần điểm huyệt của hắn, "Đắc tội!"

"Các ngươi muốn làm gì?" Chưa kịp ra tay đã bị bắt đi, Sĩ Thần tức đến nghiến răng nghiến lợi.

"Kỳ Nhi, đã bắt được người rồi..." Ngụy Vô Song cảm thấy bản thân rất giống một tên đầu lĩnh cường đạo, "Chúng ta về Phiêu Hương Viện trước, ngày mai hỏi nàng cũng không muộn."

"Cũng tốt!"

Trở về Phiêu Hương Viện, hai người cùng vào một phòng, tuy rằng Sĩ Thần bị điểm huyệt, nhưng để cho chắc chắn, Kỳ Nhi kiếm một sợi dây thừng trói hắn nằm trên giường, kiểm tra không có vấn đề gì mới trở lại phòng mình.

"Ngươi nếu dám thả nàng ra, ta chặt tay ngươi!"

"Vâng vâng vâng, mau ngủ đi, bận rộn cả ngày không mệt sao?" Ngụy Vô Song đắp lại chăn cho Kỳ Nhi rồi mới đúng dậy rời khỏi.

"Ngươi không ngủ với ta sao?"

"Kỳ Nhi đã lớn rồi, nên ngủ một mình!" Ngươi đã lớn, ôm ngươi ngủ như vậy vẫn thờ ơ được sao?

- ---------

"Thả ta ra!"

"Ngươi đừng động đậy, ta sẽ cởi dây cho ngươi!" Nhìn hai cổ tay trắng nõn bị dây thừng làm cho bị thương, Ngụy Vô Song không đành lòng. Đối đãi với một thiếu nữ như vậy không xứng là nam tử hán.

Sĩ Thần được cởi trói lập tức ban cho Ngụy Vô Song một quyền, lại quên mất mình đang bị điểm xá huyệt, một chưởng mềm nhũn không thể làm Ngụy Vô Song mảy may hề hấn, ngược lại còn khiến cổ tay mình bị thương.

"Ta nhớ cùng các hạ không có thù oán gì!"

"Xin lỗi cô nương, chúng ta cũng không muốn làm tổn thương cô nương, bất quá là muốn..."

"Muốn nội công tâm pháp của Việt Vương Kiếm?" Người trong giang hồ đều muốn có thứ này.

"Cô nương nếu đã biết, khẩn cầu nói cho ta được không?"

"Ngươi nghĩ xem!"

Đúng vậy, ai lại dễ dàng đem võ công độc môn cấp cho người ngoài được!

"Ngụy mỗ cam đoan với cô nương, tuyệt không mang võ công tâm pháp truyền ra ngoài, hơn nữa cũng chỉ để một mình Kỳ Nhi tu luyện!"

"Các hạ nói như vậy không thấy hoang đường à? Nếu ta không nói thì sao? GIết ta?"

"Không..." Kỳ Nhi sẽ không giết nàng, chỉ sợ làm cho nàng phải nếm chút khổ sở.

"Ta với ngươi không thù không oán, tội gì... lại đẩy ta vào chỗ chết?"

"Sao lại nói những lời này... Cô nương! Ngươi làm sao vậy?"

Sĩ Thần sắc mặt tái xanh, môi thâm tím, cả người run rẩy, trên trán mồ hôi không ngừng chảy ra, "Mấy ngày trước... luyện công tẩu hỏa nhập ma... mỗi ngày đến canh giờ này... phải ngồi xuống...điều tức... Ngươi lại điểm huyệt ta..."

"Ta lập tức giải huyệt cho ngươi!"

"Đa tạ!" Ngụy Vô Song vừa giải huyệt cho Sĩ Thần, ngay lập tức bị hắn điểm huyệt, "Bây giờ đã đổi ngược lại rồi!"

"Tay ngươi..."

"Phải, ta cố ý tự làm trật khớp cổ tay, nếu không làm sao diễn thật như vậy? Bây giờ đến lượt ta hầu hạ ngài Ngụy đại gia!"

Dứt lời, Sĩ Thần nắm chặt hai tay nhắm người Ngụy Vô Song vung tới, một quyền mười phần khí lực đánh vào ngực vào bụng hắn, âm thanh phát ra rất lớn.

"Đánh đã đủ chưa?" Khóe miệng đã tràn đầy huyết.

"Hừ, giết ngươi cũng không đủ!" Gọi hắn cô nương, bắt cóc hắn, từng việc từng việc đều đủ lý do để hắn giết tên nam nhân này.

"Cho ngươi xả giận một chút thì có thể, giết ta thì không được!"

"Ngươi?!"

Ngụy Vô Song vốn đang bị điểm huyệt bỗng nhiên đưa tay giữ chặt Sĩ Thần.

"Không thể nào! Ngươi không thể tự hành nội công giải huyệt được!"

"Sự thật là như vậy!" Ngụy Vô Song buông tay đẩy Sĩ Thần lui xa vài bước, "Ngươi đi đi!"

"Ngươi thả ta đi?"

"Nếu không đi, ta sẽ đổi ý."

"Ta không đi."

"Cô nương ngươi..."

"Thù này không báo ngươi bảo ta làm sao đi!"

Không nói nhiều lời, Sĩ Thần rút ra nhuyễn tiên múa may vài cái xé rách y phục Ngụy Vô Song, một chiếc bao ném về phía hắn.

"A---!" Ngụy Vô Song kêu thảm một tiếng, giống như trên người có ngàn vạn con rận cắn vào da thịt, "Ngươi làm cái gì vậy?"

"Phấn ngứa, mùi vị không tồi chứ, ha hả..."

Cảm giác ngứa tới phế phủ so với thiên đao vạn quả còn khó chịu hơn, gặp người trước mặt đang cười đến run rẩy, Ngụy Vô Song không chút nghĩ ngợi tiến lên nắm y phục hắn ôm chặt lấy.

"Mùi vị không tồi, ngươi cũng nếm thử chút đi!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi