TÂN HÔN KHÔNG TÌNH YÊU, THẾ TỘI VỢ TRƯỚC

Lý Mạn Ni, mày nhất định phải bình tĩnh, hôm đó chỉ là ác mộng mà thôi, không thể nào lại có chuyện đó xảy ra, còn nữa, mọi chuyện đã qua rồi, người đàn ông đó cũng không thể xuất hiện nữa, không ai biết, đúng vậy, không có ai biết.

Cô bỏ một miếng thịt bò vào miệng, chín tám phần, đúng là kiểu mà cô thích, sau đó lại là một miếng khác, đúng vậy, vẫn là mùi vị trong ký ức của cô, cô không nên nghĩ đến những chuyện đáng sợ, cô chỉ cần nghĩ đến những chuyện hạnh phúc là được rồi.

Thấy cô tiếp tục ăn, Sở Luật mới ăn phần của mình, hai người không nói chuyện trên bàn cơm, giống như là thói quen đã tạo thành từ trước, không nói quá nhiều, chỉ tập trung ăn cơm mà thôi.

"Anh họ, hai người cũng ở đây à?" Trong không khí tĩnh lặng, đột nhiên truyền đến một giọng nói, và một tiếng anh họ đó, làm cho hai người biết được người đang đến là ai.

"Em cũng rất đói." Đỗ Tĩnh Đường chạy đến, đặt mông ngồi xuống bên cạnh bọn họ, cũng không thấy ngại khi quấy rầy không gian của vợ chồng người ta, Đỗ Tĩnh Đường búng tay nói, "Phục vụ."

Phục vụ lập tức chạy tới bên cạnh Đỗ Tĩnh Đường.

"Tiên sinh, cho hỏi ngài muốn dùng gì?" Giọng nói rất cung kính, làm cho người nghe cảm thấy hưởng thụ như đang làm vua.

"Một phần bò bít tết, cho tôi chín bảy phần, một ly rượu vang, được rồi." Sau đó lại chỉ vào Sở Luật, "Tính cho anh ấy." Mà Sở Luật chỉ ăn đồ của mình, ngay cả chớp mắt mà cũng không thèm chớp một cái.

Phục vụ nhớ kỹ rồi mới cúi người nói, "Mong ngài chờ một lát."

Đỗ Tĩnh Đường bắt chéo chân rồi nói. "Anh họ, anh sẽ không nhỏ mọn đến nỗi không mời em một bữa đúng không? Dù sao thì cũng không đắt, bứt một cọng lông của anh cũng có thể ăn được một trăm bữa rồi." Đỗ Tĩnh Đường chống tay nâng cằm mình lên.

"Dù sao thì cũng không phải lần đầu."

"Nếu em nói thêm một câu nữa, thì lập tức rời đi." Giọng nói thản nhiên của Sở Luật vang lên, Đỗ Tĩnh Đường nhàm chán bỏ tay xuống, thật ra ăn cơm với Sở Luật rất dễ bị khó tiêu, bởi vì ở anh không có một chút không khí thoải mái nào.

Rất nhanh, món mà Đỗ Tĩnh Đường gọi đã được đem lên, Đỗ Tĩnh Đường giống như là quỷ chết đói, chỉ hận không thể ăn bóc bằng tay, đúng là đói chết anh rồi, buổi sáng chưa ăn gì, bây giờ phải ăn cho no mới được, mà Sở Luật thì chỉ thản nhiên liếc Đỗ Tĩnh Đường, bởi vì thấy nhiều rồi nên không thể trách sao, ngược lại, tính tình của Đỗ Tĩnh Đường chính là như thế.

"Anh họ, anh đừng nhìn em, nhìn em anh cũng không no đâu." Đỗ Tĩnh Đường cười cười, anh không phải bò bít tết, nhìn anh làm gì? Nói xong thì lập tức dời mắt về phía đĩa thịt bò, không nghĩ nữa. Lúc này, không còn gì quan trọng hơn ăn hết.

Lý Mạn Ni ngẩng đầu lên, nhìn thấy dáng vẻ khi ăn của Đỗ Tĩnh Đường thì lập tức cười, người này, đúng là không để ý gì hết mà.

Mà ở một bàn khác cách bọn họ không xa, truyền đến cuộc đối thoại, "Phụ nữ bây giờ đúng là biết giả vờ mà, nhìn bên ngoài thì rất lương thiện, tại sao lòng dạ lại như thế chứ?"

Lý Mạn Ni cúi đầu ăn trong vô cảm, mỗi một miếng thịt bò đều rất khó nuốt.

"Ừ, nói rất đúng, đồng ý 100%." Đỗ Tĩnh Đường vừa ăn vừa đáp lời.

Người khách kia nói, "Sao cậu lại nói như thế, chẳng lẽ đã từng bị phụ nữ làm cho tổn thương sao?" Bởi vì hai bàn gần nhau cho nên bàn của người đó nghe thấy lời của Đỗ Tĩnh Đường rất rõ ràng.

Người ta đang nói chuyện với nhau, Đỗ Tĩnh Đường có trách nhiệm phải ăn, và còn hóng chuyện nữa.

"Không có, chỉ là cảm thấy nhàm chán cho nên phát biểu thôi."

"Thật ra vẫn còn không ít phụ nữ hoàn mỹ." Người khách đó nói, "Ví dụ như là vợ của Sở Luật đó, anh xem cô ấy ôn nhu thiện lương thế nào, hai người đó đứng chung, đúng là Kim Đồng Ngọc Nữ mà, bọn họ đã kết hôn bốn năm rồi, tình cảm vẫn tốt như vậy."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi