TÂN SỦNG - NAM LĂNG

Úc Thịnh nhìn Úc Hữu Phong, cô cười nhạt làm ra động tác mời, nếu như là mấy năm trước, lời cảnh cáo như thế này cô vẫn có chút cố kỵ.

Nhưng bây giờ, theo sự trưởng thành và lớn mạnh dần của cô, có rất nhiều chuyện cô không cạch mặt với Úc Quý Đông chỉ là vì cô có nhịp độ và kế hoạch.

Bây giờ cô là một người làm ăn, cô muốn mọi chuyện đảm bảo nhận được lợi ích lớn nhất, chứ không phải vì kiêng kỵ.

Nhưng đồng thời, cô cũng sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, cũng sẽ bảo vệ người cô quan tâm thật tốt.

Vào một buổi chiều ấm áp, Úc Thịnh và Nhạc Đống lần nữa hẹn nhau gặp mặt, cô vẫn dẫn Thu Tự đi cùng.

Đối phương cũng dẫn theo hai người, ngoài thư ký lần trước gặp mặt, còn có một người làm phim rất có năng lực của công ty truyền thông mới Dương Lạc.

Vì trước đây Úc Thịnh và Nhạc Đống đã trò chuyện trên Wechat về bộ phim và chủ đề, từng nói qua về hạng mục có ý hợp tác, nên lần này gặp nhau là để bàn chi tiết về chuyện hợp tác.

“Những dự án này đều khá mạo hiểm.” Trong bữa tiệc lần trước, Nhạc Đống nghe Úc Thịnh nói có hứng thú về phương diện phim mạng, ban đầu anh ta cho rằng cô chỉ tùy tiện nói thế, hoặc là cô thật sự rất có thành ý nhưng hiện chưa có kinh nghiệm.

Anh ta không ngờ, lúc hai người trò chuyện trên Wechat, cô sẽ đưa ra suy nghĩ toàn diện về hạng mục như thế. Bất kể cô vốn hiểu biết về ngành này hay là sau tiệc tối kia cô mới bắt đầu học bù thì có thể đưa ra suy nghĩ hạng mục hoàn thiện như thế này, có thể thấy rằng cô thật sự đủ thành ý.

Nhà làm phim kia gật đầu: “Không tồi, thật sự tiểu thuyết không giới hạn trong nước vẫn luôn rất thịnh hành trên các trang mạng đọc lớn, thể loại nội dung cũng dựa theo vòng lặp vô tận không giới hạn đơn giản của “Mật mã gốc”. Dựa vào những khung cảnh thế giới khác nhau để hoàn thành tưởng tượng hoặc là nhiệm vụ thể lực, những thứ cần có đều có đủ cả. Ngoài Dương Lạc của chúng tôi, nhưng công ty điện ảnh khác cũng thu mua rất nhiều bộ tiểu thuyết nổi tiếng, chỉ là vì nhiều lý do mà do dự chưa bắt đầu mà thôi. Trong số các nguyên nhân này, nguyên nhân lớn nhất chính là tiền.”

Úc Thịnh đồng ý với cách nói này: “Cùng là một số tiền, nếu như đầu tư vào lĩnh vực điện ảnh thành công đã biết và đầu tư vào lĩnh vực điện ảnh không có sở trường, không có kiến thức, ai cũng biết chọn như thế nào. Những người ở tầng cao nhất của công ty điện ảnh truyền thông, không có mấy người thật sự yêu thích ngành này hoặc là người ôm theo tâm trạng đổi mới. Người làm ăn dựa vào kiếm tiền là chính, không có gì đáng trách.

Nhưng hai năm nay, trên thị trường tràn lan các bộ phim thần tượng từ hiện đại đến cổ đại, tôi nhớ những bộ phim thần tượng của rất nhiều năm trước vào lúc mới xuất hiện, tôi cũng xem qua mấy bộ, cũng có rất nhiều bộ phim kinh điển nhưng dần dà lại không còn hứng thú. Cách trang điểm giống nhau, nhân vật tổng tại bá đạo đẹp trai lạnh lùng và nàng lọ lem kiên cường, lời thoại giống nhau, ganh đua hoặc thậm chí chỉ trích phái nữ như nhau…

Thời đại đã khác, phụ nữ ngày nay đều càng lúc càng thông minh, kiên định và có năng lực, những bộ phim như thế này, đừng nói là phụ nữ trưởng thành không động lòng mà đến cả các cô gái trẻ như tôi cũng không có hứng thú.

Đương nhiên, tôi cũng thừa nhận tồn tại là hợp lý, công ty có thể đầu tư, có thể quay cũng chứng minh vẫn có fan hâm mộ, muốn nâng idol, chẳng qua rất khó tạo nên kinh điển, đối với phía đầu tư mà nói, đây chỉ là vấn đề lời nhiều và lời ít.”

Nhạc Đống mỉm cười, trong nụ cười mang theo bất đắc dĩ: “Chẳng qua dù kiếm ít hơn cũng là kiếm được tiền, dù sao cũng an toàn hơn so với đầu tư vào lĩnh vực không biết.”

Ở độ tuổi này của anh ta có thể xây dựng nên một công ty truyền thông như thế này, đương nhiên không thể dựa vào sức của bản thân, trên công ty có không ít hội động quản trị, các hạng mục đầu tư nguồn vốn lớn không phải một mình anh ta có thể làm chủ.

Nên lần này, lúc Úc Thịnh đưa ra hai hình thức hợp tác với phim mini hơn nữa còn có ý khiêu chiến với phim không giới hạn, anh ta lập tức có hứng thú.

“Chỉ là dẫu là phim mini, nếu như cảnh phim quay sinh động, đẹp và thu hút thì vốn đầu tư vào cũng không ít hơn là bao. Còn về mặt cốt truyện, giá trị bạo lực, máu me các thứ đều xét duyệt không dễ dàng, hơn nữa lĩnh vực này chúng tôi có rất nhiều nơi không quen thuộc, nếu thật sự quay ra không ra gì, chưa nói đến chuyện lỗ tiền mà bị mắng nát bét, trở thành ví dụ phản tác dụng trong lĩnh vực này.”

Đây là chuyện mà mỗi người làm truyền thông đều không muốn chạm vào nhất, cũng là điểm băn khoăn duy nhất của Nhạc Đống.

“Đúng vậy, hôm đó sau khi chúng ta trò chuyện xong, tôi cũng nghĩ đến điểm này, nên phải chăng chúng ta nên kết hợp điểm mạnh hiện có trong phim truyền hình của chúng ta với yếu tố không giới hạn không?” Úc Thịnh hỏi.

“Là như thế nào?”

Úc Thịnh cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, Thu Tự mở laptop ra, mở phần tài liệu đã chuẩn bị xong cho đối phương xem, để Úc Thịnh có thể nói tiếp: “Trong đây có mấy bộ tiểu thuyết không giới hạn dành cho phái nữ, dùng thuật ngữ chuyên nghiệp hơn một chút để nói chính là tiểu thuyết xuyên không, phần lớn giống với không giới hạn, cũng là xuyên qua các thế giới để hoàn thành nhiệm vụ, chẳng qua vai chính là nữ, nhiệm vụ phần lớn cũng liên quan đến tình yêu, tình thân, tình bạn và phản bội, báo thù, trả ơn.

Tiểu thuyết như thế này nếu như quay thành phim, thì cũng chính là thử nghiệm mới trong lĩnh vực sở trường, về mặt kịch bản cũng có thể tránh đi các vấn đề lớn như máu me, bạo lực…”

Theo cách giải thích về các loại hình khác nhau của tiểu thuyết xuyên không và ý tưởng của cô về quay phim, Nhạc Đống dần hiểu ra.

Bối cảnh của loại tiểu thuyết này phần lớn đều là thế giới hiện thực, tuy có triều đại khác nhau nhưng dễ quay hơn so với các bối cảnh không giới hạn nhiều, vì những thứ này đều là lĩnh vực bối cảnh mà phim ảnh hiện tại đã hoàn toàn nắm bắt được.

Chỉ cần thêm thắt chút công phu vào kịch bản, ví dụ như làm sao để nhìn thấy thế giới không có trật tự kết nối với thế giới trước sau, ví dụ như sắp xếp tình tiết cao trào, cấu tạo tam quan hấp dữ của vai nhân vật chính và liên tưởng đến mạch truyện chính trong cả câu chuyện.

“Nói thật thì, mọi người xem chính kịch, phim tình cảm sầu khổ, phim ngược tâm, phim ngọt sủng,... nhiều năm, cũng là lúc nên đổi khẩu vị, xem những bộ phim thay người trả thù vả mặt, phim sảng khoái có cuộc sống phong phú.” Úc Thịnh nhìn Nhạc Đống, cô biết, anh ta cũng có hứng thú.

Chết đi sống lại, có thù trả thù, đè bẹp cặn bã, đây không phải là một đoạn trong bộ phim “Mặt nạ” mà trước đó anh ta đầu tư vào sao?

Mà bây giờ cô đưa cho anh ta một dự án IP có thể để anh ta không ngừng vả mặt, không ngừng sảng khoái.

Nhạc Đống thâm trầm nhìn Úc Thịnh, khóe môi hơi cong lên nụ cười sảng khoái, anh ta vốn là người có tướng mạo tuấn tú, bây giờ cười như thế này thật sự ấm áp như gió xuân: “Cô Úc, tuy tôi biết tôi từng nói qua rồi nhưng tôi vẫn muốn nói lại một lần nữa: Rất vui vì đã quen biết cô, thật đấy.”

Vì hai bên đã đạt được nhận thức chung nên tiến độ phía sau được đẩy đi rất nhanh, Nhạc Đống bảo biên kịch chuyên nghiệp và người làm phim trong công ty bình luận, phân tích.

Lúc hai bên lần nữa gặp mặt, đã chọn ra bộ tiểu thuyết thích hợp chỉnh sửa nhất.

Lúc Úc Thịnh nhìn thấy tên và tác giả của bộ tiểu thuyết này, cô hơi nhướng mày.

“Sao thế, cô không thích bộ này sao?” Bây giờ Nhạc Đống rất xem trọng ý kiến của cô.

“Không phải, chỉ là tôi quen biết tác giả này.” Ban đầu lúc chọn tiểu thuyết, cô cũng không ngờ trùng hợp như vậy, sau đó lúc Thu Tự đưa cô thông tin, cô mới nhìn thấy thông tin tác giả.

Chẳng qua cô là một người trước giờ công tư phân minh, ban đầu đã chọn những bộ tiểu thuyết này đương nhiên sẽ không cố ý loại ra.

Hơn nữa xác suất là một phần năm, cô cũng không ngờ cuối cùng Nhạc Đống thật sự chọn ra bộ tiểu thuyết này.

Hôm nay trên đường về công ty, Úc Thịnh nhìn ảnh thông tin của tác giả tiểu thuyết trên laptop, ngón tay khẽ chọc vào gương mặt béo quen thuộc kia: “A Tự, lần ký hợp đồng với tác giả lần này, anh thay em ra mặt đi.”

Thu Tự nhìn gương chiếu hậu: “Vâng, sếp Úc.”

Anh không hỏi nhiều, Úc Thịnh lại thích nói thêm mấy câu: “Cô ấy đi khám bác sĩ tâm lý không bao lâu thì đã chuyển trường rồi, bạn học cũ này như em trước mắt vẫn nên tránh đi thì tốt hơn.”

“Phía điều trị bác sĩ tâm lý của cô ấy đã kết thúc, trước mắt hẳn là đã khôi phục.” Đây là điều Thu Tự sớm đã nhận được thông báo.

Chuyện Lư Na điều trị bác sĩ tâm lý, sau đó Úc Thịnh từng hỏi qua.

Bác sĩ báo rằng tình hình điều trị của cô ấy khá ổn, dù sao cũng không phải là cục diện không thể cứu vãn. Sợ về trường bị người ta chỉ trỏ thì chuyển trường; sợ người khác giới thì tạm thời gác chuyện yêu đương sang một bên, tìm chuyện mình thích để làm, thay thế đi phần khiếm khuyết.

Xem ra Lư Na không chỉ tìm được, mà còn đang làm rất tốt.

Úc Thịnh ừ một tiếng: “Có lẽ sau chuyện lần đó cô ấy bắt đầu sáng tác, có thể nhận được sự khẳng định của người chuyên nghiệp sau khi đánh giá, quả thật rất giỏi. Em vẫn khá vui mừng khi nhìn thấy cô ấy lần nữa đứng lên sau vấp ngã, con gái nên như thế, bất kỳ lúc nào tỉnh ngộ, độc lập cố gắng đều xem như không muộn.”

Cô nói rồi quay đầu nhìn cảnh đêm của thành phố ngoài ô cửa.

Thế giới này mãi luôn có mặt tốt và mặt không tốt của nó, chúng ta không thay đổi nổi thế giới nhưng chúng ta có thể thay đổi chính mình.

***

Thời gian trước tết này, nhà họ Úc hơi ầm ĩ.

Chủ yếu vẫn là vì chuyện Úc Quý Đông muốn kết hôn, sau đó Úc Hữu Phong còn biết được Tần Nghệ Tâm đã mang thai, điều này làm quan hệ cha con dần hòa hoãn của hai người họ lần nữa rơi vào căng thẳng.

Úc Thịnh rất bận, tuy trường học đã nghỉ đông nhưng công ty vẫn còn không ít công việc cần xử lý xong trước khi qua tết.

Dự án khu nghỉ dưỡng nhà trên cây trước đây đã bắt đầu vào giai đoạn xây dựng, phim mạng mini bên kia cũng vào quy trình chỉnh sửa kịch bản, tuy hai dự án này đều là hạng mục đầu tư chính của Thịnh Thế Phồn Hoa nhưng cũng không thể cứ hỏi thăm mãi, huống hồ còn có một số quyết sách quan trọng cần cô tham gia.

Chẳng qua bất kể là ở bên Chương Niên hay là bên Nhạc Đống, đều có đội nhóm chuyên nghiệp tiến hành những việc này, cô thật sự cần bỏ tâm tư vào cũng không phải quá nhiều.

Giờ đây, chuẩn bị lượng lớn giai đoạn đầu, nhắm chuẩn dự án, nhắm chuẩn ưu thế người hợp tác đã hoàn toàn phát huy tác dụng.

Trước mắt hai dự án này cô đã đầu tư không ít tiền, nên gần đây cô đang bận việc vay vốn ngân hàng, có hai phần hợp đồng đầu tư hai dự án này trong tay, ngân hàng thông thường sẽ cho vay. Những vốn đầu tư này, cô sẽ tìm tục tìm dự án đáng tin cậy để đầu tư.

Đây giống như một quả cầu tuyết lăn, đợi đến sau này, các dự án đầu tư sẽ càng lúc càng nhiều, cũng sẽ dựa vào những dự án trước đó để thu hút càng nhiều vốn đầu tư hơn.

Chẳng qua khoản tiền này đến khi kết toán có thể phải đợi đến năm sau sau nữa, giai đoạn trống vào thời điểm tết này cô sẽ khảo sát thật kỹ thêm mấy dự án nữa.

Bên phía Úc Quý Đông có không ít dự án chôn vùi nhân tài, Chu Lạc cũng liên hệ với cô, tỏ ý hôm nào có thể ra gặp mặt, anh ta có ý đầu tư vài dự án khác ở thành phố B, hỏi cô có hứng thú đầu tư cùng không.

Trong số tất cả các người, Nhạc Đống là người gọi cô nhiều nhất, anh ta có nhân tố rất phong phú trong giới hiện tại, tuy rằng ngành này muôn màu muôn vẻ, người ngoài cảm thấy phức tạp và khó lường.

Nhưng càng là vòng quan hệ như thế, cơ hội sẽ càng nhiều, chỉ cần có người dẫn dắt, hiểu biết những điều cấm kỵ, sẽ không ngừng bắt gặp cơ hội.

May mắn của Úc Thịnh không tồi, cô tham gia hoạt động thời trang hai lần do Nhạc Đống mời tham gia, đã quen biết được không ít người, cũng đầu tư vào hai dự án nhỏ.

Tất cả đều là dự án ngắn hạn mau kiếm ra tiền, tuy tiền kiếm ra không nhiều nhưng tạo quan hệ quan trọng hơn, tạo quan hệ tốt với đối phương mới có được cơ hội hợp tác lần sau.

Cũng vì mấy lần này mà quan hệ của Úc Thịnh và Nhạc Đống nhanh chóng quen thân.

Trước tết, anh ta tổ chức một bữa cơm quan trọng, người được mời đến đều là người trong giới, là đạo diễn, giám chế, chủ của các công ty điện ảnh từng hợp tác mấy lần có quan hệ không tồi, cùng với hai biên kịch trong lần chỉnh sửa kịch bản phim mini lần này.

Đây là thành viên của nhóm phim mini mà Nhạc Đống thiết lập giả định, vẫn chưa có xác định cuối cùng nhưng trước tết, mọi người nên tụ tập với nhau là một điều rất cần thiết.

Trước kia, Úc Thịnh từng gặp qua hai vị biên kịch, đạo diễn, giám chế nhưng gặp ông chủ công ty điện ảnh lại là lần đầu tiên. Nhạc Đống có lẽ đã nói qua, đối phương nhìn thấy cô bước vào phòng bao cũng không lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên nào, chỉ là nhìn Thu Tự bên cạnh cô thêm mấy cái.

Người đàn ông đẹp trai, đạo diễn bọn họ gặp nhiều cũng quen rồi, nhưng những tiểu thịt tươi kia tuyệt đối không có khí chất và khí thế như người trước mặt này, trông kiệm lời thu liễm nhưng khi đối diện với họ lại không hề luống cuống rụt rè, yên tĩnh và tự nhiên.

Úc Thịnh sớm đã quen với phản ứng của người khác lần đầu tiên nhìn thấy Thu Tự, cô giới thiệu thân phận trợ lý đặc biệt của Thu Tự cho họ, mọi người bắt đầu bữa tiệc, vừa trò chuyện vừa ăn uống.

Đạo diễn họ Thương, có chút danh tiếng, cũng có tác phẩm tiêu biểu, cả buổi tối uống rượu với giám chế, ông chủ công ty điện ảnh và Nhạc Đống. Sau đó uống say rồi lại dời chủ đề lên người Úc Thịnh, lần nữa lấy ly rượu nhỏ sạch sẽ rót rượu trắng vào cạn một ly với cô.

Úc Thịnh chưa từng uống qua rượu trắng, cả buổi tối cô đều uống rượu vang, tuy rằng ly rượu nhỏ nhưng một ngụm kia cũng không dễ chịu. Thu Tự đã chuẩn bị đứng lên nhận lấy ly rượu uống thay cô nhưng bị Úc Thịnh ấn chân, không cho anh uống thay.

Cục diện giao tiếp như thế này, quan hệ qua lại đều ở trong ly, lại không phải là năm ly mười ly, chỉ là một ly mà thôi, nếu bảo trợ lý đặc biệt uống thay, khó tránh khỏi việc quá không nể mặt đối phương.

Thế là Úc Thịnh đứng dậy, mỉm cười nhận lấy nhưng ly rượu mới đến tay đã bị Nhạc Đống bên cạnh cô cầm lấy.

“Anh…” Cô chỉ mới kịp nói một chữ, Nhạc Đống đã uống cạn ly rượu trắng kia.

Cô không nhịn được nhìn đối phương, Nhạc Đống đặt ly xuống, giải thích với đạo diễn Thương vài câu về chuyện trước giờ cô không uống rượu trắng, sau đó quay đầu mỉm cười với cô: “Không sao, tối nay đều là người quen, cô không cần miễn cưỡng, uống rượu vang là được rồi.”

“Cảm ơn.” Úc Thịnh đáp lại đối phương bằng một nụ cười, ngũ quan tinh xảo kiều diễm, đôi môi đỏ thắm, ý cười trong đôi mắt mang theo vài phần thơ ngây đơn thuần, Nhạc Đống không nhịn được nhìn cô nhiều hơn một cái.

Trước đây nghe đạo diễn giảng kịch, bảo diễn viên nữ biểu diễn cao cấp, làm thế nào để toát ra thần thái vừa ngây thơ vừa quyến rũ vừa cao quý.

Khi đó anh ta nghe xong cho rằng đang nói chuyện cổ tích, trên đời này sao có ai có tướng mạo như thế chứ?

Nhưng bây giờ anh ta phát hiện ra, hóa ra thật sự có người như vậy.

Lúc này Nhạc Đống bỗng nhớ đến lần đầu tiên gặp Úc Thịnh, cô khoác tay Cố Giác, dùng thân phận vợ chưa cưới của đối phương với chào hỏi anh ta. Anh ta nhớ đến những tin đồn lăng nhăng bên ngoài của Cố Giác, trong lòng chợt thấy rất khó chịu.

Người đàn ông như vậy, nếu không dựa vào gia thế hùng hậu, có chỗ nào xứng với cô chứ?

Khó chịu và lời đánh giá này không có nghĩa là Nhạc Đống thích cô, có suy nghĩ muốn chiếm hữu mà chỉ đơn thần cảm thán với sự vật tốt đẹp.

Một người đàn ông có thể có rất nhiều loại yêu thích khác nhau với một người phụ nữ, phụ nữ giống như Úc Thịnh e rằng sẽ không có đàn ông nào không thích cô, nhưng phần lớn sự yêu thích của mọi người, đa phần là thưởng thức cô.

Từ thưởng thức đến tình yêu vẫn còn một khoảng cách rất dài, anh ta lại không phải là công tử lông bông, nhăng nhít, hôm nay rung động ngày mai nhất định phải có được. Nhưng sau khi thưởng thức, đương nhiên muốn càng thấu hiểu, muốn gần gũi hơn.

Hơn nữa có lúc anh ta nhìn Úc Thịnh, sẽ nhớ đến em gái mất sớm của mình, khi đó em ấy rơi vào tuyệt cảnh không nơi nương tựa, nếu như dũng cảm thêm một chút, lựa chọn tố giác chứ không phí hoài bản thân, hoặc khi đó có người đưa tay ra giúp đỡ, có phải đến giờ em ấy vẫn còn sống không?

Nhạc Đống chắn rượu giúp Úc Thịnh, lại lên tiếng giải thích, đạo diễn và giám chế đều cười, nói rằng Nhạc Đống đóng vai sứ giả hộ hoa rất tốt, là họ không biết rõ.

Nhạc Đống tuấn tú lịch thiệp, lại trẻ tuổi ưu tú, Úc Thịnh xinh đẹp khí chất cũng trẻ tuổi ưu tú, sau khi Nhạc Đống lên tiếng bảo vệ cô, những người khác nhìn họ ít nhiều mang theo chút mập mờ.

Úc Thịnh không cảm thấy gì, nhưng Nhạc Đống bỗng nhiên quay mặt nhìn vẻ mặt của Thu Tự.

Anh yên tĩnh ngồi cạnh Úc Thịnh, đang chăm chú giúp cô lọc xương cá, lọc sạch một miếng sẽ dùng đũa dùng chung gấp vào trong chén cô, cô vừa ăn vừa nhỏ giọng nói gì đó với cô. Ánh mắt anh vẫn rơi trên thịt cá trong bát, vừa tiếp tục lọc xương cá, vừa gật gù.

Nhạc Đống biết, thật ra vừa rồi Thu Tự vốn định thay cô uống ly rượu đó, chỉ là bị cô ngăn lại nên mới để anh ta chiếm được tiên cơ. Trước giờ anh ta không quá chú ý đến anh, tuy rằng tướng mạo của anh vô cùng nổi bật, nhưng trong mắt người khác, anh chỉ là trợ lý và tài xế bên cạnh Úc Thịnh mà thôi.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, dù là Úc Thịnh không có ý gì với anh, chưa chắc anh nhất định không có gì với Úc Thịnh.

Chỉ tiếc là anh ta đã nhìn đối phương mấy lần, đối phương đều như không hề nghe thấy gì, đến cả mắt cũng không nhìn về bên này, giống như hoàn toàn không để ý đến chuyện vừa rồi anh ta thay Úc Thịnh uống ly rượu kia.

Qua ba tuần rượu, sau khi tiệc cơm kết thúc, Nhạc Đống đề xuất bảo Úc Thịnh ngồi xe anh ta về, anh ta tỏ ý tuy rằng anh ta uống rượu nhưng anh ta cũng có tài xế hơn nữa tài xế chỉ đảm nhiệm một nhiệm vụ này: “Tối nay trợ lý Thu cũng vất vả rồi, chi bằng sớm về nghỉ ngơi chút, tôi đưa cô Úc về.”

Thu Tự nhìn anh ta một cái, không nói gì cả, chỉ yên lặng nhìn Úc Thịnh.

Chuyện như vậy, quyền lựa chọn ở chỗ Úc Thịnh, anh sẽ không vượt qua giới hạn.

“Không cần làm phiền đâu, hôm nay Nhạc tổng cũng vấn vả rồi, vẫn nên về sớm nghỉ ngơi thôi.” Úc Thịnh cười uyển chuyển từ chối.

“Thật ra tôi có chút chuyện riêng muốn trò chuyện với cô…” Nhạc Đống đi đến bên cô nói tiếp, “Là chuyện liên quan đến tác giả Lư Na của bộ phim lần này.”

Úc Thịnh nghe xong, cô khẽ nhướng mày.

***

Thu Tự khởi động xe, nâng mắt nhìn Úc Thịnh cách đó không xa, cô quấn áo choàng nhung đen, đang khom người ngồi vào ghế sau trong xe Nhạc Đống, Nhạc Đống rất lịch thiệp giúp cô mở cửa, còn dùng tay chắn lại đỉnh xe, dường như sợ cô bất cẩn đụng trúng.

Đèn neon trên đường phản chiếu vào kính xe, rơi trên gương mặt điển trai yên tĩnh, thoáng cái anh thu tầm mắt về, trên mặt không có bất kỳ thay đổi nào nhưng ngón tay đặt trên phía vô lăng lại bất giác siết chặt.

Cách một lúc sau, cho đến khi xe của đối phương lăn bánh, anh mới cúi đầu thắt dây an toàn, khởi động xe.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi