TÂN SỦNG - NAM LĂNG

Chiếc xe Benz màu đen theo sau chiếc xe đằng trước một khoảng cách không gần không xa, từ sau lần sự cố kia, anh không thể nào để Úc Thịnh ở bên ngoài tự về nhà,

Bất kể là về căn hộ hay về biệt thự, anh cần đích thân nhìn thấy cô vào trong cổng lớn mới yên tâm.

Đây cũng không phải lần đầu tiên anh theo sau xe khác đưa cô về, trước kia, mỗi lần cô và Cố Giác hẹn hò định kỳ, anh đều sẽ như thế này duy trì khoảng cách theo sau.

Nhưng lần này, trong lòng anh lại có chút cảm giác khác thường.

Trước đây anh biết cô không thích Cố Giác bao nhiêu, thân phận vợ chưa cưới chỉ là vì không biết phải làm thế nào.

Nhưng lần này Nhạc Đống không giống thế, anh ta khác với Cố Giác, hai người họ… hình như rất xứng đôi.

Thu Tự nhíu mày, kịp thời ném tất cả cảm xúc không có ra sau đầu.

Úc Thịnh ở trên xe nhận được điện thoại của Úc Quý Đông, đối phương không hỏi cô đang ở đâu, chỉ bảo cô lập tức về nhà.

Lúc này cô vốn đang đi về hướng biệt thự, nên nghe xong cô đáp: “Còn nửa tiếng nữa con sẽ đến nhà.”

Úc Quý Đông nghe xong, không nói lời nào gác máy.

Úc Thịnh nghĩ ngợi, cầm di động trong tay, Nhạc Đống bên cạnh lên tiếng hỏi: “Không sao chứ? Có cần bảo tài xế lái xe nhanh một chút không?”

“Không sao.” Cô mỉm cười với anh ta, nhớ đến vừa rồi anh ta nhắc đến chuyện của Lư Na, cô lại lên tiếng nói: “Bên Lư Na tôi sẽ liên lạc, có lẽ năm sau lúc họp sẽ bảo cô ấy đến đây.”

Nhạc Đống mỉm cười đáp. Anh ta vốn không có chuyện đặc biệt quan trọng gì cả, chỉ là muốn tìm cớ đưa cô về nhà mà thôi, mà Úc Thịnh sau khi nghe điện thoại chẳng bao lâu sau lại có tin nhắn đến.

Cô mở Wechat ra xem, là tin nhắn của Úc Quý Đông gửi đến.

Cậu ta rất ít gửi tin nhắn cho cô, tin nhắn cũng không phải là tin nhắn thoại mà là tin nhắn chữ: Vừa rồi có phải ba gọi chị về không? Chị đừng trách tôi không nhắc nhở chị, nếu như tìm được cớ hợp lý thì hôm nay trước tiên tạm đừng về nhà.

Úc Thịnh cụp mắt trả lời: Tôi đã nói với ông ta nửa tiếng nữa sẽ về đến nhà.

Úc Hữu Phong: …Bảo trọng.

Úc Thịnh không hỏi cậu ta rốt cuộc có chuyện gì, thật ra cũng không quá cầu truy hỏi. Cô vốn đoán được có phải lại giống như lần trước, là mâu thuẫn giữa Úc Hữu Phong và Úc Quý Đông không.

Tạm không về trước?

Nếu như Úc Quý Đông đã biết rồi, cô không về thì lại có thể như thế nào chứ?

Huống hồ, cô thật sự có chút tò mò vẻ mặt giờ đây của Úc Quý Đông, lúc ông ta phát hiện cô không phải là con cờ ngoan ngoãn để mặc ông ta sắp đặt, không biết ông ta sẽ lộ ra vẻ mặt như thế nào?

Vì cuộc gọi và tin nhắn này, sau đó Úc Thịnh không chủ động lên tiếng nói chuyện với Nhạc Đống nữa, Nhạc Đống cũng cảm nhận được cảm xúc của cô, vô cùng tinh tế không lên tiếng làm phiền cô nữa.

Rất nhanh đến biệt thự nhà họ Úc, vì trời lạnh, bên dưới áo choàng của Úc Thịnh là một bộ váy không chống rét được bao nên Nhạc Đống sau khi hỏi ý cô thì bảo tài xế lái xe vào trong khu biệt thự, dừng ở đường dành cho xe bên cạnh biệt thự nhà họ Úc.

“Cảm ơn, năm sau gặp.” Úc Thịnh xách túi, lịch sự mỉm cười với anh ta.

Nhạc Đống nghĩ ngợi, vẫn không nhịn được lên tiếng: “Nếu như có việc gì, cứ đến tìm tôi. Chỉ cần tôi giúp được, tôi đều sẽ giúp!”

Úc Thịnh lần nữa mỉm cười với anh ta, đẩy cửa xuống xe.

Cô dõi mắt nhìn theo xe của Nhạc Đống rời đi, sau đó xoay người đi về phía biệt thự.

Giống hệt với hôm đó, không khí trong biệt thự rất căng thẳng, trên người Úc Quý Đông mặc tây trang đắt tiền, ông ta ngồi trên sô pha, nhíu chặt mày.

Có lẽ ông ta cảm thấy đeo cà vạt quá khó thở nên sớm đã kéo ra ném ở một bên, mà Úc Hữu Phong cung mặc tây trang màu bạc vừa người, hai người ăn bận vừa nhìn là biết họ vừa kết thúc một bữa tiệc đi về.

Úc Thịnh khom người thay dép lê, Úc Quý Đông đã không nhịn được nữa: “Con lại đây cho ba.”

Cô đứng thẳng người, mang đôi giày màu nude cao bốn phân, trực tiếp đi vào trong phòng khách.

“Ba hỏi con, con và Cố Giác rốt cuộc là chuyện gì!” Úc Quý Đông kìm nén cơn giận suốt cả một đêm, cuối cùng cũng bắt đầu phát ra.

Úc Thịnh khẽ nhướng mày, cô không chắc tại sao Úc Quý Đông biết, biết được bao nhiêu, nên cô quyết định thăm dò một chút.

“Ba, ba đang nói gì?”

“Đừng giả vờ nữa! Ba biết hết cả rồi!” Ông ta vỗ vào tay vịn sô pha, giận dữ quát, “Rốt cuộc con đã làm gì chọc giận cậu ta? Có phải liên quan đến chàng trai vừa rồi đưa con về không? Sao nào, bây giờ con không hài lòng với Cố Giác hay là không chịu nổi những người phụ nữ khác bên cạnh anh ta, nên định trả thù anh ta? Con có biết vừa rồi ba trong buổi tiệc mất mặt thế nào không?...”

Úc Thịnh yên lặng nghe Úc Quý Đông chất vấn, sau đó từ trong lời giận dữ của ông ta đoán ra đại khái tình hình.

Hôm nay Úc Quý Đông dẫn theo Úc Hữu Phong tham gia một buổi tiệc thương vụ cao cấp, tiệc đêm nay khá quan trọng với ông ta, ước chừng có không ít người trong giới thượng lưu và ông trùm kinh doanh mà ông ta muốn tạo quan hệ.

Có lẽ ông ta ở trong buổi tiệc nhìn thấy Cố Giác, ở cùng Cố Giác có lẽ đều là các đối tượng mà ông ta muốn làm quen, ông ta vốn muốn dựa vào thân phận thông gia tương lai để đến làm quen, kết quả lại bị mất mặt trước đám đông.

Con người của Cố Giác, vừa sỉ diện vừa thù dai, ở đó có lẽ sẽ không nhiều lời, chẳng qua nhất định sẽ nói mấy lời khó nghe, có lẽ sẽ nói bóng gió để Úc Quý Đông phát hiện đây là nồi của cô.

Trong quan niệm của Úc Quý Đông, Úc Thịnh vốn nên nghe lời, đóng tốt vai diễn vợ chưa cưới của cô, thuận theo Cố Giác, dỗ dành Cố Giác còn không kịp, bây giờ sao lại dám chọc giận anh ta? Không chỉ chọc giận Cố Giác, mà còn làm anh ta giận đến mức có thể trực tiếp ở trước mặt mọi người làm Úc Quý Đông ông ta mất mặt, rốt cuộc cô đã làm gì rồi!?

“Con không làm gì cả.” Úc Thịnh lạnh nhạt nhìn đối phương.

“Không làm gì? Con còn dám nói với ta con không làm gì? Người đó là Cố Giác đấy! Con biết tập đoàn Cố Thị có bao nhiêu giá trị tài sản không? Mấy chục tỷ! Là mấy chục tỷ đấy! Cậu ta có tiền, đẹp trai lại trẻ tuổi, làm phu nhân nhà giàu chục tỷ, con vẫn còn không hài lòng, dám đi chọc giận cậu ta? Còn ở bên ngoài quen biết những kẻ chẳng ra gì?

Con… Bây giờ lập tức đi tìm cậu ta cho ta! Bất kể con đến trước mặt cậu ta tự kiểm điểm cũng được, nhận sai cũng được, cầu xin cậu ta cũng được…. Cậu ta bảo con làm gì, con phải làm cái nấy! Tóm lại con phải dỗ dành cậu ta thật tốt, dỗ dành vui vẻ!...”

Ám chỉ trong lời nói của Úc Quý Đông đến cả Úc Hữu Phong cũng nghe hiểu, đôi mày dài của cậu ta nhíu chặt, có chút không nhịn được nhìn về hướng Úc Thịnh.

Nhưng cậu ta không dám lên tiếng trong lúc này, thường ngày cậu ta cãi lại Úc Quý Đông đều là những chuyện nhỏ không quan trọng, chỉ mỗi mối hôn sự này của Úc Thịnh là chuyện quan trọng nhất, Úc Quý Đông căng thẳng nhất.

Vậy nên dẫu rằng giờ đây cậu ta khó chịu khi nghe thấy lời của Úc Quý Đông nhưng vẫn không dám lên tiếng.

Úc Thịnh cũng không lên tiếng, cô muốn nghe thử xem, tiếp theo Úc Quý Đông sẽ nói gì.

Theo cô thấy, đây chỉ là quát giận vô năng điển hình, Úc Quý Đông đang tức giận vì chuyện thoát khỏi tầm kiểm soát của ông ta, muốn dùng cách này để làm cho cô sợ, muốn để cô nghe lời.

Nhưng ông ta không biết, dẫu ông ta có quát lớn hơn thì hôm nay cũng không thể khiến chuyện này theo ý ông ta tiếp được.

Vì có một ngày có thể như hôm nay lạnh nhạt lờ đi ông ta, cô đã tốn vỏn vẹn bốn năm thời gian.

Từ lúc ông ta bắt đầu đưa cô đến gặp doanh nhân trung niên kia, từ năm mười bảy tuổi đến nay, trong khoảng thời gian tươi đẹp nhất, vốn nên vô âu vô lo nhất đã phải liều mạng học hành và trưởng thành.

“Rốt cuộc con có nghe hiểu không!“ Úc Quý Đông phát tiết một trận xong, lại phát hiện Úc Thịnh đứng đó không có bất kỳ phản ứng nào, không căng thẳng cũng không sợ hãi, cũng càng không ngoan ngoãn và nghe theo.

“Con sẽ không tìm Cố Giác xin lỗi, là anh ta đề xuất chia tay, bảo con đừng đi tìm anh ta.”

“Con, con nói gì?” Có lẽ là vì hai chữ “chia tay” trong miệng Úc Thịnh làm sắc mặt của Úc Quý Đông thay đổi, ông ta vốn cho rằng hai người chỉ là cãi nhau mâu thuẫn, không nghĩ đến nghiêm trọng như vậy.

Nhưng rất nhanh, Úc Quý Đông lại ổn định tinh thần. Không đúng, nếu như Cố Giác thật sự muốn chia tay với cô, hôm nay sẽ không nói bóng gió với ông ta, còn để cho ông ta biết Úc Thịnh chọc giận anh ta, nếu như anh ta thật sự muốn chia tay với cô, vốn sẽ không cần nhắc đến cô.

Nên suy ra, hôm nay Cố Giác nhắc đến hoàn toàn là muốn bảo Úc Thịnh chủ động đi tìm anh ta xin lỗi, anh ta đang đưa thang đến!

Ông ta nhớ đến sự bảo vệ của Cố Giác dành cho cô trong bữa tiệc sinh nhật của mình, anh ta để ý Úc Thịnh như vậy, sao có thể vì một lần mâu thuẫn sẽ chia tay!

Nghĩ đến đây, Úc Quý Đông lập tức lại giục Úc Thịnh đến cửa tìm người xin lỗi, bảo cô bất kể thế nào cũng phải dỗ dành Cố Giác về, nếu không cô cũng đừng bước chân vào nhà này nữa, cũng đừng gọi ông ta là ba!

Úc Thịnh nhìn gương mặt hơi méo mó của đối phương vì cái lợi trước mắt, cô cười khẽ: “Ba, con nhớ lúc con còn rất nhỏ, khi đó ba vẫn còn về nhà, có lần ba dẫn con đi công viên. Có một cậu bé qua túm tóc con, làm tóc tết của con bị lỏng, ba đã vội vàng chạy đến vừa bế con vừa cực kỳ giận dữ mắng đối phương, còn nói với cậu bé kia rằng không thể bắt nạt con gái, con gái đều là công chúa nhỏ…”

Úc Quý Đông nhíu mày nhìn cô, không biết tại sao cô lại vô duyên vô cớ nhắc đến chuyện này.

Úc Thịnh không để ý đến vẻ mặt của ông, chậm rãi nói tiếp: “Sau này, ba và mẹ cãi nhau một trận lớn, ba cũng không về nhà nữa… Ba, rốt cuộc là thế giới này thay đổi, hay là chỉ có mình ba thay đổi, hay nói là… Ba vốn là người như vậy?”

“Được rồi! Bây giờ ba không có tâm trạng nghe những lời nhảm nhí này, con mau ra ngoài! Nhớ rõ lời ba! Nếu như không dỗ dành được cậu ta, từ nay về sau con đừng về nhà nữa!”

“Con sẽ không đi tìm Cố Giác, con cũng đã nói rồi.”

Úc Thịnh nói rồi, cô cầm túi bên cạnh lên, “Nếu như muốn dỗ dành thì ba đi dỗ, nếu như muốn gả thì ba tự cho gả cho anh ta, con không phải vật trong tay ba, cũng không phải là con cờ để mặc ba bày bố.”

Úc Thịnh nhìn ông ta, lần đầu tiên không hề che giấu để anh ta nhìn thấy vẻ chân thật của mình: “Từ nhỏ, mẹ và thầy đã dạy con, muốn có được gì đều phải thông qua cố gắng của mình để giành lấy, ba muốn có được lợi ích lại muốn con hi sinh, ba đang nghĩ chuyện tốt đẹp gì vậy, con có ngu ngốc như vậy sao?”

Lời đã nói đến đây, nói thêm cũng không còn ý nghĩa.

Úc Thịnh xoay người đi ra ngoài biệt thự, từng bước chậm rãi nhưng kiên định, nhẹ nhàng ném tiếng quát giận của Úc Quý Đông ra sau lưng.

Hình như Úc Quý Đông muốn đuổi theo nhưng chưa đi được hai bước đã ôm tim ngã về sô pha, trong phòng khách nhất thời loạn cào cào, có người gọi “ông chủ” tiến đến đỡ người, có người luống cuống tay chân đi gọi bác sĩ, cũng có người chần chừ không biết có nên khuyên Úc Thịnh quay lại không…

Úc Thịnh bước ra biệt thự hỗn loạn này, cô còn chưa đi hai bước, Úc Hữu Phong đã đuổi theo.

“Chị…” Cậu ta giữ cô lại, muốn há miệng nhưng không biết nên nói gì với cô.

Úc Thịnh mỉm cười với cậu ta: “Nghĩ không ra nên nói gì thì không cần lên tiếng, sớm muộn cậu cũng sẽ giống như tôi, cũng sẽ có ngày không nhịn được tiếp, chúc cậu may mắn.”

“Chị…”

Úc Thịnh không quay đầu, bước bước lớn vào trong đêm đông lạnh giá.

Cô chưa đi vài bước trên đường dành cho xe ngoài biệt thự, đã nhìn thấy chiếc xe quen thuộc từ từ chạy đến, dừng bên cạnh người cô.

Thu Tự nhanh chóng xuống xe, đi đến trước mặt cô, đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới.

Úc Thịnh ngẩng đầu nhìn anh, nhìn thấy đầu mày nhíu chặt và lo lắng trong đáy mắt anh, cô mỉm cười với anh: “Không sao, đi thôi.”

Cô lên xe, không nói cho Thu Tự biết cần đi đâu, anh cũng không hỏi, duy trì tốc độ không nhanh không chậm chạy về phía trước. Điều hòa trong xe được mở rất ấm, nhưng Úc Thịnh lại cảm thấy ngón tay mình lạnh lẽo.

Tiệc tối cô chỉ uống hai ly rượu vang, cô tưởng rằng ý rượu đã sớm tan nhưng giờ đây dạ dày lại bắt đầu khó chịu, giống như có một bàn tay ra sức túm lấy, vặn nắn.

Cô muốn nhịn nhưng càng chịu đựng càng khó chịu.

“Sếp Úc?” Thu Tự từ gương chiếu hậu nhìn thấy Úc Thịnh nhíu mày dựa vào lưng ghế.

“A Tự, tìm chỗ dừng xe…” Úc Thịnh mở mắt, một tay ôm dạ dày, một tay vịn lấy lưng ghế lái.

Chiếc xe đang chạy trên đường lớn rợp bóng, vừa nghe cô nói thế anh lập tức dừng xe bên đường, Úc Thịnh mở cửa xe xuống xe, cảm giác gió lạnh ập đến, dạ dày nhộn nhạo mới đỡ hơn chút.

“Sao thế?” Chàng trai đứng bên cạnh dìu cô, giúp cô vỗ nhẹ lưng, “Đằng trước chắc có siêu thị, để anh mua chút thức uống nóng.”

“Không cần đâu, em không uống nổi. Vừa rồi có lẽ là vì tiệc tối uống chút rượu, bây giờ đỡ hơn rồi.” Úc Thịnh nhìn xung quanh, con đường này trồng đầy cây ngô đồng, hai bên không có nhà cao tầng, trên đường cũng ít xe cộ đi lại.

Ngô đồng mùa đông trơ trụi, đứng thẳng dưới ánh đèn đường trông như những cánh tay quái dị đang giơ ra trong màn đêm.

“Em muốn tự đi dạo.” Úc Thịnh xuống xe, “Hay là anh về trước đi?”

Thu Tự nhìn cô, không đáp, từ ghế sau lấy ra một chiếc khăn choàng dày, giúp cô quấn thật chặt, lại cúi đầu nương theo ánh đèn đường vàng, giúp cô cài từng cúc áo trên áo choàng đen.

“Được rồi.” Anh kiểm tra xong, sau đó lùi về sau một bước, nhường không gian cho cô.

Nửa gương mặt của Úc Thịnh bị quấn trong khăn choàng mềm dày, thật sự không cảm thấy quá lạnh. Trong lòng cô có tâm sự, cũng không nói tâm sự với Thu Tự nghe, chỉ ừ một tiếng, xoay người chậm rãi bước trên con đường rợp bóng cây.

Thu Tự mặc áo choàng nỉ mỏng đứng cách cô không xa, lấy chìa khóa và di động trong xe ra, khóa cửa xe, bước đi theo cô.

Đêm nay, một mình cô đi bao xa, anh ở đằng sau lặng lẽ đi theo bấy xa.

Anh không có ý bước lên quấy rầy cô, duy trì khoảng cách lặng lẽ theo sau cô. Úc Thịnh biết anh theo sau cô, cũng biết không có sự cho phép của cô, anh sẽ không bước lên quấy rầy cô.

Bất kể lạnh hơn, mệt hơn, bất kể là buồn ngủ hay khát nước, anh đều sẽ như thế cùng cô đi tiếp.

Cuối cùng cô cũng đi mệt rồi, ngồi xuống băng ghế ven đường, quay đầu nhìn lại, quả nhiên anh đứng dưới tán cây cách đó không xa, dáng người thẳng tắp như tùng, đôi chân thon dài, giống như mọi khi, bất kể là con phố đêm ngày hè oi bức hay là đêm đông lạnh lẽo, trước giờ anh chưa từng rời xa.

Úc Thịnh cảm thấy trán mình lành lạnh, có vật gì đó lạnh lẽo rơi trên mặt cô.

Đây là… tuyết?

Thật sự rơi tuyết rồi, đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay trong thành phố B.

Úc Thịnh nhìn về hướng Thu Tự, cô biết anh mặc ít hơn cô, dưới chiếc áo khoác nỉ mỏng chỉ có một chiếc áo sơ mi mỏng manh, khăn choàng cổ của anh sớm đã quấn lên cổ cô.

Đến cả cô còn cảm thấy lạnh, anh sẽ cảm thấy càng lạnh hơn so với cô.

Nhưng anh lại không lên tiếng, cứ thế đi ngoài đường với cô cả một giờ đồng hồ!

Cơn giận không tên dâng lên từ đáy lòng, cô không đè xuống được, cô đưa mắt nhìn anh lên tiếng trách: “Không phải bảo anh về rồi sao! Tại sao không nghe lời? Có phải bây giờ lời em nói không có chút tác dụng nào đúng không?”

Cô thấy anh không nhúc nhích, đứng dậy muốn đi qua, kết quả bắp chân bất cẩn giẫm trúng chân ghế bằng sắt của băng ghế dài, đau đến mức khom người.

“Sếp Úc…” Chàng trai vốn đang yên lặng không nhúc nhích vội vã bước vài bước đến trước mặt cô, đỡ cô ngồi xuống, sau đó ngồi xổm trước mặt cô, vén áo choàng và làn váy dài của cô lên, kiểm tra vết thương của bắp chân.

Cô không mặc quần dài bên trong, dưới làn váy dài lộ ra làn da trắng ngần như ngọc, trên đó là một mảng xanh tím, còn có chút rách da.

Đi cả nửa ngày, đôi chân cô sờ vào lạnh lẽo, được ngón tay ấm áp hữu lực của anh bao phủ, cô ấm áp đến mức xuýt rơi lệ.

“Đau lắm sao? Bây giờ chúng ta về bôi thuốc được không?” Anh ngẩng đầu nhìn, gương mặt điển trai dịu dàng, dịu dàng và quan tâm trong đôi mắt sâu thẳm của anh chỉ dành cho cô.

Đó là ánh mắt vô cùng ấm áp, dịu dàng và kiên định, kiên định và đáng tin, dường như bất kể cô xảy ra chuyện gì, bất kể cô nói chuyện quá đáng như thế nào với anh, anh đều như dáng vẻ ban đầu gặp, mãi mãi sẽ không thay đổi vì thế giới tồi tệ này…

“Xin lỗi…” Úc Thịnh không nhịn được, nghiêng người ôm chặt anh, gò má dán lên cổ anh, “Là do em không tốt, em không nên nổi nóng bừa bãi với anh…”

Đây là A Tự, là A Tự có thể dùng cả sinh mệnh để bảo vệ cô…

“Sếp Úc.” Anh đau lòng không nhịn được, dang tay ôm cô vào lòng, dịu dàng vỗ lưng cô, “Không sao, không cần xin lỗi, cũng cần thiết phải xin lỗi. Em có thể nói với anh bất kỳ lời nào, có thể sai anh làm bất kỳ việc gì.”

“A Tự, em không hiểu, em cho rằng bản thân sớm đã không còn để tâm. Từ năm mười bảy tuổi kia… Em cho rằng em sẽ không còn bất kỳ mong đợi gì, nhưng tại sao hôm nay nhìn thấy… Em vẫn khó chịu như vậy?”

“A Tự, trên thế giới này rốt cuộc có tình cảm vĩnh hằng không thay đổi không? Tình bạn yếu ớt vì xa cách; tình yêu yếu ớt vì phản bội và lừa dối; đến cả tình thân ruột rà máu mủ cũng yếu ớt như vậy sao…

Em thật sự không muốn mong đợi vào bất kỳ tình cảm nào, anh biết không, chỉ cần không mong đợi mới sẽ không tiếp tục thất vọng…”

Thu Tự yên tĩnh nghe cô than thở, anh muốn nói với cô rằng: Có, ba năm qua, tình cảm của anh chưa từng thay đổi.

Nhưng cuối cùng anh lên tiếng lại đổi thành một câu nói khác: “Tất cả đều sẽ ổn thôi, anh luôn ở đây.”

Lúc quay về xe là Thu Tự cõng cô, cô nằm trên bờ lưng rộng ấm áp của anh, ôm chặt cổ anh, dán mặt lên sau gáy anh, sau đó không ngừng trò chuyện bên tai anh.

“Thật ra em khá thích tuyết rơi, chính là không thích lúc tuyết rơi phải đi ra ngoài, em thích ở trong nhà ấm áp, cách lớp cửa kính nhìn thành phố trong tuyết rơi…”

“Hôm nay rất lạnh, em dựa vào anh thế này có ấm hơn chút nào không?”

“Em từng kể qua với anh về mẹ em chưa? Bà ấy là một người rất ôn hòa, dù Úc Quý Đông đã rời khỏi bà ấy, bà ấy cũng chưa từng ở trước mặt em nói xấu ông ta dù chỉ một câu nào. Bà ấy luôn nói với em rằng, người Úc Quý Đông rời xa là bà ấy, người ông ta không yêu cũng là bà ấy, không phải là em. Em là con gái của ông ta, cả đời này đều là như vậy, tình thân giữa hai người em mãi mãi tồn tại…”

“Khi đó em mười ba tuổi, mới đến thành phố B, em cho rằng ông ta đón em về là vì ông ta thương nhớ em, hi vọng em có thể sống chung với ông ta… Em thật sự rất khờ, khờ đến ngây thơ, nếu như ông ta thật sự để ý đến cô con gái này, sao nhiều năm như vậy không quay về thăm em dù chỉ là một lần…”

“A Tự, em hơi đói rồi, về nhà anh nấu mì cho em ăn được không?”

Thu Tự nghe đến đây, anh lên tiếng: “Được.”

Úc Thịnh hài lòng dựa vào anh: “A Tự, em cảm thấy điều may mắn nhất khi em đến thành phố B là gặp được anh, lúc còn nhỏ em luôn muốn có một người anh trai, giống như anh vậy.

Anh ấy rất lợi hại, gì cũng biết, sẽ luôn ở cạnh bảo vệ em, bất kể em làm sai gì, anh ấy đều sẽ bao dung em, sẽ thay em thu dọn tàn cục, sẽ dỗ dành em trong lúc em buồn khổ, sẽ cõng em về nhà trong lúc em mỏi mệt…

A Tự, em biết trên đời này không có sự vật nào là vĩnh hằng không thay đổi, thời gian dần trôi, tình cảm sẽ nhạt dần, người cũng sẽ rời đi. Nhưng em hi vọng anh đừng rời đi nhanh như vậy, sẽ không bỗng nhiên chạy đến nơi em không nhìn thấy… Em chỉ có anh thôi, A Tự…”

Lần này, cô đợi một lúc lâu mới nghe thấy giọng anh.

“Được.” Vẫn chỉ có một chữ nhưng lại vô cùng kiên định.

***

Úc Thịnh không định sẽ lại về biệt thự nhà họ Úc.

Cô sớm đã chuẩn bị xong khi ngả bài với Úc Quý Đông, tuy hiện sớm hơn so với thời gian kế hoạch của cô nhưng cũng không quá quan trọng. Điều phiền phức duy nhất chính là Úc Quý Đông có thể vì muốn cô đi dỗ dành Cố Giác mà đến cổng làm phiền cô.

Cô không muốn bị ông ta làm phiền.

Chỉ là theo sự hiểu biết của Úc Thịnh về Úc Quý Đông, ông ta vì đạt được mục đích mà chuyện gì cũng có thể làm được, Cố Giác quan trọng với ông ta như vậy, ông ta sẽ không dễ dàng buông tay.

Vậy nên, cô cũng cần tạo chút rắc rối cho ông ta trước khi ông ta đến tìm cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi