TANG THẾ TÌNH NHÂN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đường Miểu kinh hô một tiếng ngắn ngủi, đột nhiên ngồi dậy. Lúc này, cậu nhớ  rất rõ ràng rành mạch tình hình trong mơ.

Đèn trong phòng đang sáng, Đường Tư Hoàng vì biết hai ngày nay cậu đều gặp ác mộng nên cho phép cậu để đèn sáng vào buổi tối. Đường Miểu vô lực tựa vào đầu giường, vẫn còn thấy kinh hãi, hàng trăm suy nghĩ không cách nào lí giải. Chuyện này thật sự quá quái dị. Mọi người hay nói, ban ngày suy nghĩ gì thì ban đêm sẽ mơ thấy cái đó, nhưng mà khoảng thời gian gần đây cậu căn bản không có xem phim kinh dị, cũng không coi phim Zombie, vô duyên vô cớ sao lại mơ giấc mơ kỳ quái như thế?

Nghĩ tới nghĩ lui vấn đề này, cậu lại mơ màng thiếp đi, lại lần nữa gặp ác mộng mà tỉnh dậy. Đường Miểu thống khổ khẽ rên. Ngồi trên giường trầm tư một lát, cậu nhanh nhẹn nhảy xuống giường, bật máy tính lên. Tra ba từ khóa “Zombie”, “Cắn người” và “Tin tức”, vậy mà tìm ra một đống tin tức, tháng 6 có, tháng 10 có, còn có mấy năm trước cũng xảy ra. Đường Miểu kinh ngạc một thoáng, lần lượt mở ra xem, không biết nên thất vọng hay nhẹ nhõm. Tất cả cái gọi là “Sự kiện Zombie cắn người” không phải vì say rượu nổi điên cắn người, thì cũng là lên cơn sốc thuốc rồi phát cuồng, hoặc là ăn nhầm muối tắm* đều là các sự kiện có những giải thích “hợp lý”, tóm lại Zombie này không phải là cái loại Zombie giống trong phim. Tuy vậy, cũng không làm cho Đường Miễu dễ ngủ hơn.(*: muối tắm là một loại mỹ phẩm được dùng để pha vào bồn tắm nhằm giải tỏa căng thẳng, mệt mỏi, giúp đẹp da,… Tuy nhiên, nhiều con nghiện muốn có cảm giác “phê thuốc” mạnh hơn đã trộn muối tắm giá rẻ với cần sa, hoặc dùng muối tắm để tiêm chích. Theo Cục Phòng chống ma túy Mỹ (DEA), sử dụng muối tắm với liều lượng cao sẽ khiến cho tim đập nhanh, buồn nôn, ảo giác, hoang tưởng, co giật và có những hành vi bất thường, bạo lực; có thể xem thêm tin tức về việc ăn nhìu muối tắm có thể dẫn đến muốn ăn thịt người ở đây)

Hậu quả của việc ngủ không đủ giấc chính là, bữa trưa của Đường Tư Hoàng không phải là quá mặn thì chính là quên cho muối. TT__TT

Đường Tư Hoàng miễn cưỡng đem món tàu hủ non nhạt nhách nuốt vào bụng, để đũa xuống, nhìn Đường Miểu: “Lại gặp ác mộng?”

“Ân —— con đi nhà hàng mua cơm.” Đường Miễu xấu hổ mà cất lại cà mên.

“Mơ thấy cái gì?” Đường Tư Hoàng hỏi.

“Mơ thấy Zom ——“ Đường Miểu đột nhiên im bặt, âm thầm dò xét cha cậu. Nói thật, cậu không cho rằng Đường Tư Hoàng biết Zombie là cái gì. Cậu có thể tưởng tượng ra bộ dáng Đường Tư Hoàng ngồi trước bàn tài liệu chăm chú cầm tài liệu ký tên, nhưng không cách nào tưởng tượng được cảnh tượng y lười biếng nằm trên giường xem phim Zombie hay là tiểu thuyết về Zombie.

Đường Tư Hoàng nhìn nhìn cái người không biết lại đang nghĩ gì, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Đi vào trong ngủ một lát, để cửa mở.”

Đường Miểu nhẹ gật đầu, xoa xoa huyệt thái dương, nghe lời vào phòng ngủ.

Đường Tư Hoàng cau mày trầm tư một lát, tiếp tục xử lý công việc. Không đến nửa giờ, trong phòng ngủ bỗng truyền ra một tiếng thét thê lương, tay Đường Tư Hoàng run lên, suýt nữa đổ hết cà phê lên người.

Đường Miểu đầu tóc rối bời từ phòng ngủ chạy ra, hai tay chống lên bàn làm việc của Đường Tư Hoàng, nghiêm trang nói: “Cha, mở siêu thị đi a!”

Đường Tư Hoàng im lặng chăm chú nhìn mớ đầu tóc lộn xộn của cậu, đáy mắt ẩn ẩn nét cườì.

Đường Miểu nghiêm mặt nói: “Cha, dưới trướng Đại Đường có công ty trò chơi, công ty bất động sản, công ty điện ảnh và truyền thông, thậm chí còn có công ty công nghệ sinh học, nhưng mà chưa có siêu thị.”

Khóe miệng Đường Tư Hoàng giương lên: “Không có siêu thị rất nghiêm trọng?”

Đường Miểu cười khan một tiếng, cậu thật muốn nói là rất nghiêm trọng a. Cậu càng ngày càng cảm thấy ác mộng của cậu là một loại dấu hiệu —— dấu hiệu sắp đến tận thế. Mà trò chơi, bất động sản hay điện ảnh và truyền hình trong tận thế ngay cả một cái rễ hành cũng không đổi được. Úc, nói đến hành tây, cậu đã quên là trong không gian có trồng năm mươi mẫu hành tây, còn có gừng, tỏi, ân, rau thơm cũng không thể thiếu, cẩu kỷ[1], cây hồi[2], tần bì[3] cũng nên trồng một ít. Trở lại chuyện chính, nếu như mở siêu thị, cậu có thể có được không ít vật tư thực dụng, cho dù không có tận thế, vật tư có thể đem bán ra, không có bất cứ tổn thất gì cả.

Đường Tư Hoàng lại hỏi: “Ác mộng cùng siêu thị có quan hệ?”

Đường Miểu gật nhẹ, xấu hổ mà gãi gãi đầu. Cái giá phải trả cho mấy cơn ác mộng là một cái siêu thị, cái giá này cũng thật quá đắt đỏ mà.

Đường Tư Hoàng cúi đầu tiếp túc phê duyệt văn kiện, ngòi bút cực kì trôi chảy. Ngay lúc Đường Miểu cho rằng không còn hi vọng, thất vọng mà buông hai tay, lại nghe Đường Tư Hoàng có phần không cho là đúng mở miệng.

—————————————

 *Chữ gốc của món này là 玉子豆腐, nghĩa là đậu hủ non, nhưng mà ta nghĩ ko lẽ ẻm cho ảnh ăn đậu hủ non ko, nên lấy mấy bức này minh họa, cũng hợp vs tình trạng “thiếu muối” của món này như trg chuyện =)))





[1] Cẩu kỷ: một loại quả được dùng làm thuốc Đông Y



[2] Cây hồi: 1 thành phần trg ngũ vị hương truyền thống trong cách nấu của người TQ, cũng là một thành phần được dùng khi nấu nước dùng cho món phở VN



[3] Tần bì

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi