TANG THẾ TÌNH NHÂN

“Siêu thị là buôn bán nhỏ. Nếu con thích, ta sẽ mở cho con một tấm chi phiếu, để Đường Xuân giúp con an bài.”  Chi một trăm vạn cho con trai học tập chút việc kinh doanh cũng rất đáng giá.

Đường Miểu nhất thời không biết nên nói như thế nào. Trong tay cậu cũng có không ít tiền, nhưng cậu sở dĩ muốn Đường Tư Hoàng ra mặt, không chỉ bởi vì Đường Tư Hoàng tài chính sung túc, mà còn vì Đường Tư Hoàng có nhiều cách để thu thập vật tư, đặc biệt là vũ khí hơn cậu nhiều. Nhưng hiện tại, xem ra Đường Tư Hoàng cùng cậu không thể tâm linh tương thông a, không biết cậu dụng tâm khổ sở. Cậu cũng không thể nói trực tiếp cho cha là cậu cảm thấy tận thế sắp xảy ra a. Cha nhất định sẽ dẫn cậu đi bác sĩ tâm lí. TT.TT

Nghĩ nghĩ, cậu quyết định trước tiên làm vài việc trong khả năng, trước tiên cứ chi tiền trong tay đã, những thứ khác sau này hãy nói, liền nói với cha: “Cha, vậy mở cho con một tấm chi phiếu đi.”

Đường Tư Hoàng quả thật mở cho cậu một tờ chi phiếu 100 vạn, chỉ vào ghế số pha đối diện nói: “Qua đó ngủ.”

Không tiếp tục lo lắng nữa, nhưng Đường Miểu lại bừng tỉnh từ cơn ác mộng, nên cũng không dám ngủ nữa. Lông mày Đường Tư Hoàng cũng nhíu ngày càng chặt, nếu mà cứ tiếp tục mất ngủ thế này thì không ổn, thân thể của Đường Miểu một ngày nào đó sẽ sụp đổ mất.

Đường Miểu lại càng khẳng định, sự tình trong mơ tám chín mười phần sẽ xảy ra, nội tâm một mảnh ngưng trọng, đầu óc rất nhanh đã vận hành lại. Mặc kệ thật hay giả, cậu phải hảo hảo chuẩn bị một phen.

“Cha, con nán lại ở đây cũng không nói gì, con về trước đây.”

Đường Tư Hoàng chăm chú nhìn cậu một lát, rồi ừ một tiếng.

Mấy ngày nay cậu một mực cùng Đường Tư Hoàng đi làm, hơn nữa tựa hồ Đường Tư Hoàng cũng không ghét như vậy, đột nhiên cứ vậy mà đi về, Đường Miểu không hiểu sao lại thấy có chút áy náy, liền bổ sung một câu: “Cha, buổi tối ăn sủi cảo được không?”

Bên môi Đường Tư Hoàng hiện lên tia cười nhạt, nhẹ gật đầu.

Đường Miểu không khỏi nhìn y lộ ra cười cười, cầm hộp cơm đi ra.

Cửa văn phòng khép lại không lâu, Đường Tư Hoàng liên lạc điện thoại nội bộ, tiếng giày Tây của Đường Văn bước nhanh đến.

“Tiên sinh.”

“Cậu điều tra sự tình như thế nào rồi?” đôi mắt Đường Tư Hoàng sắc bén nhìn Đường Văn, tùy ý tựa lưng vào ghế ngồi, ưu nhã đặt hai tay giao nhau lên đôi chân vắt chéo, khí thế bễ nghễ thiên hạ thản nhiên toát ra.

“Qua điều tra, có thể xác định trong gần một năm nay tiểu thiếu gia cùng Đường Lập Quang chưa từng tiếp xúc. Muốn điều tra tình hình khoảng thời gian trước 1 năm nay, còn cần một ít thời gian.” Đường Văn trả lời ngắn gọn mà súc tích, nét mặt kín đáo, trong lòng có vài điều nghi hoặc. Tiên sinh cùng tiểu thiếu gia trước giờ không thân cận, tiên sinh như thế nào hôm nay lại khẩn trương vì tiểu thiếu gia như vậy? Hơn nữa, mấy ngày nay cơ hồ xế chiều nào cũng cùng một chỗ trong phòng làm việc, sau khi tan việc lại cùng nhau về nhà.

Đường Tư Hoàng suy nghĩ một lát, nói: “Được rồi, không cần tra nữa. Phái người theo chặt Đường Lập Quang bên kia đi.”

“Vâng, tiên sinh.”

Đường Miểu đang ngồi xe về nhà, bỗng nhiên nhảy mũi một cái, xoa xoa mũi, trong nội tâm cậu đã có kế hoạch sơ bộ. Lúc ăn cơm chiều, cậu nói ra tính toán của mình.

“Cha, con muốn xuống nông thôn ở vài ngày.”

Đường Hâm ngẩng đầu, kỳ quái nói: “ Xuống nông thôn? Bây giờ đang là mùa hè, mà mùa hè ở nông thôn thật không dễ chịu chút nào.”

Đường Miểu không cho là đúng mà nói: “Ở nông thôn không khí trong lành.”

“Đi với ai?” Đường Tư Hoàng liếc cậu một cái, hỏi.

“Một mình con thôi.”

Đường Tư Hoàng cầm lấy khăn ăn ưu nhã mà lau miệng, không đếm xỉa tới mà hạ quyết định: “Một mình con đi không an toàn, vừa vặn ngày mai không có việc gì, ta đi cùng con.”

Đường Miểu sửng sốt. Chuyện này tuyệt đối không nằm trong kế hoạch của cậu!     ( ̄□ ̄;)!!

Đường Hâm cảm thấy hứng thú, vỗ tay nói: “ Con cũng đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi