TANG THẾ TÌNH NHÂN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đồ gia vị từ hôm nay cũng không thể sản xuất được nữa, nhất là muối, là thứ con người không thể thiếu. Thừa dịp Đường Tư Hoàng ở bên kia, Đường Miểu đẩy hai chiếc xe mua sắm, lấy mấy bao muối, cậu cũng không ‘đuổi tận giết tuyệt’, có lưu lại một ít cho những người đến sau, sau đó tiện tay lấy hàng hóa trong tất cả các khay chứa đồ, lấp đầy cả hai chiếc xe, rồi trực tiếp chuyển vào không gian. Nếu không phải còn có những người khác ở đây, cậu thậm chí còn muốn thu cả khay chứa đồ vào không gian. Mặt khác, cái khiến cậu vừa ý còn có túi giăm bông, xúc xích Quảng Đông, đồ nêm làm lẩu, các loại nấm khô, dầu ô liu, chao, tương ớt, một ít món ăn kèm với cơm, cùng tất cả các loại đồ hộp. Tất cả các khay trong cùng của khu thực phẩm đều là tủ bát, dùng để cất chứa lưu trữ thực phẩm. Đường Miểu cũng không kịp xem bên trong có những gì, đều trực tiếp thu vào không gian.

Đường Tư Hoàng để Charles cùng Hắc Uy đứng cạnh bảo hộ Đường Miểu, cho nên yên tâm đi qua bên kia lấy những gia vị khác.

Này đối với Đường Miểu thật đúng là cơ hội tốt, cậu vội vàng thu hơn mười thùng dầu ăn vào không gian, các loại mì ăn liền, mì sợi, mì trứng, mì tàu[1], bún tàu, miến cũng thu vào không ít. Sau đó cậu lại chạy đến quầy hoa quả khô, đem một bộ phận các loại như rong biển khô, khô cá, thịt khô, xúc xích, vịt muối thu vào không gian, lúc đi ngang qua khu ăn vặt, các loại chocolate cao cấp, bánh bích quy, kẹo cùng mấy thùng trái cây đông lạnh cũng bị Đường Miểu tiện tay thu vào không gian. Bên cạnh quầy hoa quả khô là quầy thủy sản. Cá trong không gian rất nhiều nên cậu không thu nữa, chỉ thu một ít tôm cua.

“Đường Miểu, con chạy tới bên này làm gì?”

Đường Tư Hoàng tìm tới, theo thói quen từ từ bước tới, giống như đang ưu nhã đi trên sân khấu, cho dù chỉ mặc áo ba lỗ, hơn nữa trên quần dài còn dính vết máu, cũng không cách nào che dấu khí chất cao quý bẩm sinh của y.

Đường Miểu âm thầm thưởng thức một lát, tiếc nuối nhìn nhà kho đóng chặt cửa trong một góc hẻo lánh của lầu một: “Cha, trong kho hàng nhất định có không ít thứ tốt.”

Đường Tư Hoàng âm thanh nhàn nhạt, nói: “Hôm nay thu hoạch cũng khá rồi. Cho dù có nhiều hơn, cũng không thể mang đi được. Có cơ hội lại đến lấy.”

Đường Miểu nhẹ gật đầu. Bỗng nhiên, sau khay chứa đồ vọt ra một con tang thi, gào thét nhào về phía trước. Đường Tư Hoàng nhanh nhẹn tránh ra, một đao bổ tới, máu văng tung tóe.

“Không phải vừa rồi không có tang thi sao?” Đường Miểu cả kinh, bước nhanh đến bên cạnh Đường Tư Hoàng. Nhìn cánh tay trần của y, cậu thật sự kinh hãi, sợ rằng con tang thi ở đâu đột ngột nhảy ra này sẽ cào lên tay y một vết.

Đường Tư Hoàng quay đầu lại, ánh mắt hướng bốn phía, rất nhanh quét một vòng: “Có người mở cửa. Đi, phải trở về trước khi mặt trời lặn.”

Hai người nhanh chóng giải quyết mấy con tang thi gần cửa ra vào, rồi chạy đi như điên. Charles cùng Hắc Uy theo sát, dù trên lưng cõng đồ đạc, cũng không ảnh hưởng chút nào đến tốc độ của chúng, mau lẹ như một con báo. Chạy ra không xa, lại xuyên qua một ngõ nhõ, Đường Miểu mới nhìn thấy một chiếc xe Jeep quen thuộc.

Bốn nam nhân người vác bao, tay có vũ khí vây quanh xe xoay tới xoay lui, tựa hồ là đang nghiên cứu cách mở cửa xe. Cũng khó trách bọn chúng tức giận như vậy, chiếc này sau khi được trang bị lại, chung quanh đều được gia cố bằng các thanh thép, thân xe trái phải hàn thêm hai cái cưa điện, nhìn bên ngoài phi thường có cảm giác an toàn.

——————————————

[1] Mì tàu:

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi