TANG THẾ TÌNH NHÂN

“Gâu gâu...”

“Ngaoo...”

Charles cùng Hắc Uy sủa to thị uy.

Bốn nam nhân lập tức cảnh giác xoay đầu lại, mới phát hiện có người đang đến gần.

Một nam nhân vuốt vuốt vết máu lưu lại trên trường đao, vui vẻ nói: “Haha, lão đại, hai con cẩu kia thật thú vị.”

“Các người đang làm gì?” Đường Tư Hoàng tùy ý hỏi, khí định thần nhàn đi qua.

Một tên cao to vạm vỡ thoạt nhìn tựa hồ là đầu lĩnh trong bốn người, nhìn thấy trước mặt chỉ có một nam nhân, còn có một thiếu niên yếu đuối cùng hai con cẩu, thì hứng thú cười cười, đem đao đặt lên vai, vuốt râu quai nón, có chút hung hăng càn quấy nói: “Làm cái gì? Muốn mượn xe này xài! Sao nào?” Nói xong, hắn một cước dẫm lên thân xe, lưu lại một dấu chân đầy máu, nhìn đặc biệt chướng mắt. (Amen, chúc các người lên đường bình an~ (_.___))

“Không thì sao.” Đường Tư Hoàng cười nhạt một tiếng, nhìn quét qua bốn người.

Đường Miểu đứng bên cạnh y, tùy thời xuất thủ tương trợ, đồng thời còn phòng bị sau lưng, tránh trường hợp còn tang thi đuổi theo mà không biết. Bất quá những người này không phải đầu óc có vấn đề chứ? Đây là lúc nào rồi, tang thi có thể từ bất cứ nơi bí mật nào đó rục rịch tấn công, bọn hắn còn ở đây gây khó dễ cho đồng loại?

“Chuyện này chỉ sợ mày không thể làm chủ.” Người cầm đầu cười ha hả.

Ba người còn lại cũng không có hảo ý cười cười, tiến lên đứng song song cùng lão đại bọn chúng. Này cũng phải nói tới, bốn người này đầu đội mũ sắt, toàn thân áo dài quần dài, trên tay cũng mang theo bao tay bằng da, trong tay lại cầm vũ khí có tính nguy hiểm, nhìn về mặt công kích thì quả thật rất mạnh. Khó trách chúng lại kiêu ngạo như vậy.

“Hửm?” Đường Tư Hoàng nhếch khóe môi, tay phải tựa như lơ đãng mà đút vào túi quần.

Tên cầm đầu lúc này mới chú ý, trên hông y còn đeo một túi đựng súng, thần sắc đại biến, lập tức buông trường đao, cười ngượng ngập nói: “Haha, xin lỗi, huynh đệ. Chúng tôi không biết đây là xe của anh. Chúng tôi lập tức đi, đi ngay đây!”

Nói xong, gã liền quay người bỏ chạy, so với thỏ còn nhanh hơn, miệng quát thủ hạ mình một tiếng “Đi mau”. Ba người còn lại vội vàng chạy theo, chỉ chốc lát sau đã không còn thấy bóng dáng.

Đường Miểu thả lỏng một hơi.

Đường Tư Hoàng mở cửa xe, hai người hai khuyển lên xe xong, phóng nhanh đi thật xa. Một đường chạy thẳng, không dừng lại bất cứ đâu.

Đường Miểu mở cửa sổ xe, ngẫu nhiên sẽ thấy bóng người trong các tầng nhà, không biết là người sống, hay là tang thi, tâm tình cực kỳ trầm trọng. Điều duy nhất đáng để an ủi chính là, cậu so với người khác còn may mắn lắm, cậu có một cái không gian, ít nhất có thể bảo đảm thân nhân của mình sống tốt trong tận thế.

Đường Xuân trốn trong một nơi bí mật ở biệt thự một mực trông coi, thấy xe phóng tới gần, liền mau chóng mở cổng.

Đường Miểu chú ý tới, sắc màu trong sân vẫn rất rực rỡ, hương thơm xông vào mũi, mặt đất vẫn sạch sẽ như cũ. So với bên ngoài quả thực như hai thế giới khác nhau. Bởi vậy có thể thấy được, người trong nhà trước mắt không có ai bị nguy cơ này ảnh hưởng.

Tiến vào phòng khách, Đường Miểu bước vài bước, rồi có chút không hiểu rõ mà thoáng dừng một chút. Trong phòng khách vậy mà có một nữ nhân trẻ tuổi lạ mặt đang ngồi.

Xuân thẩm đang nói chuyện phiếm cùng nữ nhân kia. Nữ nhân kia lớn lên không tệ, ngực đầy mông to, dù mặc một bộ đồ thể thao cũng không che được nét phong tình vạn chủng của ả, nhìn thấy Đường Tư Hoàng liền tiến đến, trên mặt lộ ra nụ cười làm nũng, nhẹ nhàng bước qua.

Lông mày Đường Miểu lập tức nhíu lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi