TÁO CHUA

Quan hệ của tôi và Lữ Tân Nghiêu có chuyển biến từ một rắc rối.

Lúc đó tôi đã đơn phương lấy lòng Lữ Tân Nghiêu cả một năm, nhưng Lữ Tân Nghiêu dường như không cần một người em trai như tôi, còn tôi vẫn nhát gan như cũ, không dám gọi anh một tiếng anh trai.

Lữ Tân Nghiêu không thiếu em trai, anh có rất nhiều bạn xấu trong trường, bọn họ cũng không phải là em trai ruột của anh như tôi, nhưng cứ mở miệng ra là gọi ‘anh Nghiêu’. Trong đám bạn xấu của anh có một người tên Phan Quế Chi, nhà ở phía bắc cầu treo, lúc đó hai người họ vẫn chưa trở mặt thành thù.

Ba con chó nhà Phan Quế Chi hung hăng có tiếng, thường tru tréo sủa những người qua đường, mẹ Phan Quế Chi lúc nào cũng cam đoan là chó nhà bọn họ không cắn người.

Lúc nhỏ, bà nội thường kể chuyện chó hoang ăn thịt người cho tôi nghe, làm tôi sợ chó vô cùng. Tôi từng nằm mơ thấy lúc tôi đi tè bên bờ ruộng thì một đám chó tự nhiên xuất hiện tấn công tôi, tôi chưa kéo quần lên đã co chân chạy, cuối cùng rơi vào đường cùng thì giật mình thức giấc.

Muốn đi từ nhà đến trường thì nhất định phải qua cầu, mỗi lần qua nhà Phan Quế Chi trái tim tôi luôn treo ngược trong lòng ngực.

Tôi không dám một mình qua cầu, chỉ biết nép sau lưng Trương Bất Du.

Thật ra Trương Bất Du cũng sợ chó, nhưng nó thường làm ra vẻ ta đây anh hùng, không muốn xấu mặt trước mặt tôi. Lúc chúng tôi gặp chó, Trương Bất Du liền căng gương mặt trắng bệch của nó ra, quát đám chó dữ mấy tiếng.

Súc sinh cũng biết đạo lý chọn người hiền mà ức hiếp, thấy Trương Bất Du phồng mang trợn má hù dọa chúng nó cũng không dám xông lên.

Nhưng những ngày tháng này cũng phải kết thúc, nhà Trương Bất Du dọn từ phía bắc cầu treo sang phía nam cầu treo, chỉ chừa lại tôi một mình đối diện với chó dữ.

May mắn thay, đợt đấy bé gái nhà hàng xóm đến tuổi đi nhà trẻ, ngày nào mẹ nó cũng đạp xe đưa nó đến trường, tôi bèn theo sau đuôi xe của họ, lén lút hưởng thụ sự bảo vệ đến từ một người mẹ xa lạ. Đến khi tan học, tôi thường ngồi bên đầu cầu, đợi đến khi có người đi qua thì chạy theo sau.

Trương Bất Du từ lúc còn nhỏ xíu đã học được thói ăn ké uống ké, tôi nghĩ tôi cũng ké đấy chứ, nhưng chẳng ai nói cho tôi biết, ‘ké’ cũng là một chuyện cần phải có may mắn, không phải muốn được là được.

Hôm đó tôi ở lại trực nhật lớp, đến khi trời sẫm tối mới ra khỏi cổng trường, hoàng hôn cũng đã ngả sang xanh tím, tôi thấp thỏm đi về phía cầu treo. Tôi không dám bước qua, chỉ ngồi bên đầu nam cầu, nhìn con đường vắng hoe chẳng có một bóng người.

Tôi lấy bài tập ra, kê lên gối bắt đầu hí hoáy.

Trời tối rất nhanh, gió thổi lên trang giấy phần phật, chân tôi cũng tê dại, nhưng tôi không dám qua cầu. Đường sắt dưới cầu giống như một con rắn chết, chẳng có xe lửa đi qua, cũng chẳng có người đi qua, lúc đó tôi mới nhận ra mình chỉ có một mình, không nơi nương tựa như cỏ dại bên đường.

Tôi ngồi bên đầu cầu rất lâu, đến khi chữ trong vở cũng mờ, cuối cùng cũng thấy được một bóng người.

Vóc dáng Lữ Tân Nghiêu cao gầy, tôi nhớ lại lần đầu gặp mặt, tôi ngồi bên bờ tường nhà anh, anh cũng đi về phía tôi như lúc này.

Ánh mắt anh dừng ở tôi một chút rồi dời đi, chẳng giống như lần đầu, anh không dừng lại trước mặt tôi nữa.

Tôi nghe thấy tiếng lốc cốc, chẳng biết là tiếng bước chân anh giẫm lên phiến đá trên cầu hay là tiếng tim tôi đập. Đến khi anh bước đến phiến đá cuối cùng, tôi đứng dậy.

Chỉ một lần thôi, chỉ ké một lần thôi. Tôi muốn thử vận may của mình, thầm mong Lữ Tân Nghiêu đừng phát hiện.

Giữa đêm tối, tôi thấy phiến đá trên cầu như sắp rơi, nhưng đến lúc đặt chân xuống đất bằng, tôi mới biết người sắp rơi là mình.

Lữ Tân Nghiêu chân dài đi nhanh, lúc tôi chạy qua cầu thì đã chẳng nhìn thấy bóng dáng anh đâu, chỉ thấy đám chó nhà Phan Quế Chi chờ sẵn.

Chúng nó đứng bên đầu cầu chờ tôi, vừa nhìn thấy người là sủa ầm ĩ.

Tôi sợ ngây người, hai chân run lên đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích.

Đám chó này rất thính, bọn chúng ngửi được mùi nhát cấy trên người tôi, càng được thế lấn tới, lúc bọn nó giơ chân lên, tôi như ù tai, đồng thời đưa ra một quyết định nát bét hết sức.

Tôi bỏ chạy.

Sự hèn nhát lúc tôi nhấc chân lên chạy kí.ch thích thiên tính tránh cứng bắt nạt mềm của đám súc sinh này, bọn chúng đuổi theo tôi tựa như đang săn mồi.

Sau lưng là đám chó nhà Phan Quế Chi, tôi liều mạng bỏ chạy, trong lòng chỉ thấy tuyệt vọng.

Đây không phải là bất kỳ cơn ác mộng nào trong quá khứ mà chính là hiện thực.

Bóng lưng Lữ Tân Nghiêu lần nữa xuất hiện trong tầm mắt, trong lúc cấp bách, bóng lưng người anh trai mà tôi tưởng tượng hợp lại làm một với Lữ Tân Nghiêu phía trước.

Trong mơ, tôi vui vẻ bò lên bờ vai ấy, nhưng lúc tôi hốt hoảng chạy đến, sợ hãi dâng lên như sóng trào.

Tôi cầu mong Lữ Tân Nghiêu đừng nhìn lại, tôi sợ anh vừa quay đầu, bóng lưng anh trai tôi sẽ biến mất giống như trong thần thoại.

Nhưng Lữ Tân Nghiêu vẫn quay đầu lại.

Sự sợ hãi trong tôi dâng lê.n đỉnh điểm, Lữ Tân Nghiêu nhìn thấy tôi và đám chó dữ phía sau, chửi thề một tiếng rồi nhấc chân lên chạy.

Anh bỏ tôi ở lại.

Cảm giác sợ hãi khi bị bỏ lại còn ghê gớm hơn chỉ có một mình nhiều, giống như lúc nhỏ tôi theo sau Mạnh Quang Huy, tôi không bắt kịp ông ta, nên chỉ có thể gọi cha ơi cha ơi.

Nhưng bây giờ tôi chỉ có thể tuyệt vọng gọi anh trai trong lòng.

Có thể Lữ Tân Nghiêu cảm ứng được tôi đang gọi anh, chạy được một lúc thì quay lại kéo tôi. Anh rất mạnh, lúc nắm lấy tay tôi, tựa như nhấc cả người tôi bay lên.

Cuối đường là một con dốc thoải, tường gạch được xây dọc hai bên. Vì muốn cắt đuôi đám chó nên Lữ Tân Nghiêu kéo tôi leo lên tường, tường chẳng dày là bao, nhỏ hẹp tựa như cầu độc mộc, Lữ Tân Nghiêu buông tay tôi.

Đỉnh tường vừa cao vừa hẹp làm tôi sợ hãi, tôi nhích từng bước theo sau anh rồi không dám động đậy nữa mà đứng yên tại chỗ. Lữ Tân Nghiêu đi được một đoạn thì nhảy xuống, chỉ còn lại mình tôi trên cầu.

Sợ hãi như nước lũ nhấn chìm thân thể bảy tuổi của tôi, rồi nước dừng trên hốc mắt. Lúc này Lữ Tân Nghiêu nhìn tôi đang đứng trên tường, chẳng biết tại sao, tôi òa khóc, cả người Lữ Tân Nghiêu cũng đột nhiên ướt đẫm.

Lữ Tân Nghiêu đi về phía tôi, tôi vừa lau nước mắt vừa nói với anh: “Em sợ.”

Tôi nghĩ là tôi trong mắt Lữ Tân Nghiêu là một đống phiền phức, anh sẽ không cần một đứa em trai phiền phức như tôi. Thế nên đôi mắt tôi vừa lau khô lại ướt đẫm.

Rất lâu sau đó, anh nói với tôi rằng anh chưa gặp người mít ướt như tôi bao giờ, anh gọi tên tôi, Mạnh Lê, Mạnh Lê, Lê trong lê hoa đới vũ.

Lữ Tân Nghiêu đợi tôi khóc no nê, đến lúc khóc đến nấc cục, anh mới ra lệnh: “Nhảy xuống.”

Tôi nhìn bức tường cao gấp hai lần mình, thấp thỏm nhìn anh lắc đầu.

Lữ Tân Nghiêu im lặng mắt đối mắt với tôi mấy phút, mất kiên nhẫn nói: “Tao đếm đến ba.”

Tim tôi lọt thỏm, hoảng hốt vô cùng.

“Một.”

Tôi bày ra vẻ mặt đáng thương nhìn Lữ Tân Nghiêu.

“Hai.”

Lữ Tân Nghiêu lạnh lùng đếm tiếp.

Tôi biết anh sắp bỏ rơi tôi đi mất, thế là lại khóc.

Lúc Lữ Tân Nghiêu đếm đến ba, giọng anh bị tôi chèn mất, lần đầu tiên tôi chân thành, moi hết tim gan ra khản giọng nhìn về phía anh gọi một tiếng “anh hai”.

Rồi nước mắt tôi rơi lã chã.

Trong tầm mắt mờ vì nước, tôi thấy Lữ Tân Nghiêu đưa tay về phía mình, lúc anh đón được tôi, tôi còn tiếp tục rơi xuống, cả thân mình đâm sầm vào Lữ Tân Nghiêu, cả hai chúng tôi rơi xuống rạch nước.

Lúc anh bò khỏi rạch, cả người toàn là bùn đất, tôi cũng vậy.

Tôi móc bọc khăn giấy trong cặp ra, dâng lên cho anh như cống nạp bảo bối, cúi đầu chẳng dám nhìn thẳng. Lữ Tân Nghiêu nhất định rất ghét tôi, tôi liên lụy anh thành ra nông nỗi này.

Lữ Tân Nghiêu lau sạch bùn trên tay, không về nhà mà đi đến bờ sông phía đông. Tôi theo sau lưng anh, thấy anh cởi áo ra dúi xuống nước sông vò sạch bùn đất.

Lúc anh giặt sạch quần áo, tóc cũng ướt nhẹp, nước lách tách nhỏ giọt.

Chẳng biết vì sao, Lữ Tân Nghiêu như thế trông giống như quỷ nước trong lời hăm dọa của Trương Bất Du. Tối đó, tôi thấy Lữ Tân Nghiêu giống như quỷ nước bò lên từ đáy sông, câu hồn đoạt phách người khác.

Hồn tôi nhất định cũng bị anh câu mất, tôi vừa sợ anh, lại bất giác muốn đến gần anh.

Tôi theo sau lưng Lữ Tân Nghiêu, bước qua những bờ ruộng quanh co, tôi như mê muội gan cũng lớn lên không ít, tôi đến gần anh, kéo góc áo ướt nhẹp của anh, nhỏ giọng thỏ thẻ gọi một tiếng anh ơi.

Gọi xong là tôi hối hận ngay, giọng mới khóc xong nghẹn như tiếng cối xay gạo, chẳng biết anh có chê khó nghe hay không.

Anh dùng ánh mắt hung hăng nhìn tôi: “Ai là anh mày?”

“Anh, anh là anh của em.”

Tôi ôm trái tim thấp thỏm đang nhảy tưng bừng, Lữ Tân Nghiêu không đáp, cũng không phủ nhận, cứ đi về phía trước.

Tiếng chó sủa văng vẳng, tôi nhớ ánh trăng đêm đó và bóng lưng Lữ Tân Nghiêu trước mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi