Lữ Tân Nghiêu tình nguyện làm anh trai tôi, toàn là do tôi ăn vạ anh.
Hôm đó anh biến thành quỷ nước câu hồn tôi, đến khi trở lại thành người vẫn không trả lại hồn cho tôi, thế là tôi chỉ có thể biến thành một tên vụng trộm thất hồn lạc phách lẳng lặng theo sau anh.
Từ buổi sáng, tôi bắt đầu bám theo anh.
Tôi từ bỏ sự bảo hộ của mẹ bé gái nhà hàng xóm, không hưởng ké bóng lưng của người xa lạ như ké cơm nữa. Bóng lưng của anh tôi trở thành chiếc dù duy nhất che chở tôi, tôi chỉ hưởng ké một mình anh thôi.
Anh ăn sáng xong là đi học ngày, tôi lò dò theo sau đuôi anh, duy trì khoảng cách chẳng xa cũng chẳng gần, đến gần cầu thì âm thầm tăng tốc đuổi theo cùng anh qua cầu. Tiếng bước chân giẫm trên cầu dồn theo tiếng tim đập, tiếng đá lộc cộc như có bánh xe lửa nghiền qua.
Chuông tan trường vang lên, tôi vẫn ngồi yên trong lớp, Trương Bất Du nhiều lần khó hiểu hỏi tôi sao không về nhà. Tôi không nói cho nó biết tôi đang đợi anh.
Từ nhỏ tôi đã là kẻ keo kiệt, anh trai vĩnh viễn là bí mật của tôi, cho dù bí mật đó khiến tôi day dứt hay khiến tôi vui vẻ, tôi cũng sẽ bảo vệ nó đến cùng, không chia sẻ cùng ai.
Đến khi chuông tan trường của trường cấp hai vang lên, tôi mới vác ba lô ra khỏi lớp học, đi đến bên đầu cầu ngồi xuống đợi anh.
Lúc đầu Lữ Tân Nghiêu thấy tôi ngồi đó thì chỉ nhăn mày không nói gì, đến khi tôi đuổi theo thì anh mới dừng chân, mất kiên nhẫn hỏi: “Theo tao làm gì?”
Vừa chạm vào ánh mắt anh là tôi lại hèn nhát cúi đầu, ánh mắt dời từ chiếc cằm nhọn của anh đến gấu quần, nhỏ nhẹ nói: “Em… sợ chó, không dám đi một mình.”
Trước mặt Lữ Tân Nghiêu, tôi không tài nào nói dối được, chỉ có thể vụng về chắp vá một cái cớ, hoàn toàn phô bài mọi khuyết điểm trước mặt anh.
Lữ Tân Nghiêu khinh khỉnh hừ một tiếng, không nói gì nữa. Anh đi tiếp, tôi vững lòng, tiếp tục bám theo anh.
Đôi khi tôi lo là anh sẽ chán ghét đứa em trai bám đuôi này, nhưng tiếc thay em trai anh chỉ là một đứa ngoan cố ngu ngốc, còn chưa biết cái gì gọi là trở ngại thì tôi đã học được cách bất chấp trở ngại đi theo Lữ Tân Nghiêu.
Đợt đấy nắng xuân chan hòa, tôi và Lữ Tân Nghiêu một trước một sau bước vào cùng một mái nhà, ngay cả nắng xuân cũng là hưởng ké từ bóng lưng anh.
Mạnh Quang Huy không hề hay biết sự thay đổi giữa hay chúng tôi, lúc đó ông ta còn đang chuyên tâm gieo trồng con trai thân yêu của mình, chẳng có tâm tư đâu mà để ý đứa con ngu xuẩn và hàng qua tay. Công sức trồng trọt của ông ta chẳng được kết quả như ý, quá trình cầu tự gian nan vô cùng.
Từ khi Lữ Tân Nghiêu dọn đến nhà tôi, tôi không thiết sống chết dính ấy anh, lúc đó, Tôn Nguyệt Mi cũng trải qua quá trình mang thai rồi sảy thai.
Sau khi sảy thai, sức khỏe của Tôn Nguyệt Mi rất yếu, sáng sớm Mạnh Quang Huy ra khỏi nhà bà nằm trên giường, đến tối khi Mạnh Quang Huy về bà vẫn còn nằm. Tôn Nguyệt Mi không có sức làm việc, Mạnh Quang Huy cũng không rảnh lo cho hai chúng tôi, nên mỗi ngày ông ta sẽ cho chúng tôi mấy tệ mua đồ ăn sáng.
Lúc Mạnh Quang Huy móc tiền từ trong túi ra, ông ta đảo mắt từ tôi sáng anh tôi, rồi quyết định đưa tiền cho tôi. Giữa đứa con trai ngu ngốc và hàng qua tay thì dĩ nhiên là cha tôi chọn vế trước.
Nhưng làm sao Mạnh Quang Huy biết được, tiền ông ta cho tôi đều bị tôi giao nộp cho anh trai. Tôi là kẻ phản bội trong mối quan hệ cha con này, tôi bán đứng cha sau lưng để lấy lòng anh tôi, từ nay về sau, tôi sẽ quang minh chính đại nép sau lưng Lữ Tân Nghiêu.
Tôi bước vào độ tuổi dính người, sự sợ hãi vì đơn côi một mình bấy lâu nay được dìm xuống vì sự xuất hiện của chỗ dựa là Lữ Tân Nghiêu, tôi là con rắn tham lam, chỉ muốn quấn lên cổ chân anh từ sáng đến tối. Cùng lúc đó, đứa em trai thích theo đuôi Lữ Tân Nghiêu là tôi xuất hiện trong tầm mắt của Phan Quế Chi.
Bà nội tôi từng nói, chó theo tính chủ. Có lẽ bởi vì điều này, lần đầu tiên tôi nhìn thấy Phan Quế Chi đã sợ hãi theo bản năng, mà Phan Quế Chi cũng thế, lần đầu tiên hắn nhìn thấy tôi liền biết ngay tôi là trái hồng mềm dễ bắt nạt.
Sức lực dùng để tìm đồ chơi của Phan Quế Chi dồi dào vô cùng, lúc hắn chán chường với đám thẻ bài và bi thủy tinh, chơi nát hết những đồ chơi chết, hắn bắt đầu mon men đi tìm đồ chơi sống. Bởi vì tôi hay ngồi ở đầu cầu đến chạng vạng chờ Lữ Tân Nghiêu nên Phan Quế Chi mới chực chờ cơ hội.
Một buổi chiều oi nồng, tôi đang làm bài tập bên đầu cầu, Phan Quế Chi vừa đúng lúc bước ra khỏi tiệm net gần đó, tôi ngẩng đầu, vừa vặn đụng vào nụ cười méo mó của hắn.
Phan Quế Chi vắt ba lô trên vai, đong đưa vai còn lại, lất phát vô cùng. Lúc đến gần tôi, cả người dường như nghiêng ngả.
Hắn ngồi xổm trước mặt tôi, nhắm thẳng mắt tôi huýt một tiếng sáo thật dài, tiếng sáo cao vút chói tai và luồn khí phả lên mí mắt tôi.
Hắn chép miệng nói: “Ồ, em trai đây mà, đang làm bài tập hả?”
Phan Quế Chi lật quyển vở trên gối tôi nhìn một chốc rồi vứt nó sang một bên, vỗ vai tôi dụ dỗ nói: “Em trai, ăn kem không? Anh mời.”
Lúc Phan Quế Chi nói chuyện, tay trái hắn vỗ vai tôi, tay phải cầm một đồng tiền xu máy game, nhìn vẻ mặt méo mó của hắn là biết không có ý tốt.
Tôi vui lòng nghe Lữ Tân Nghiêu gọi tôi là em trai, giống như là tôi cũng chỉ vui lòng gọi anh là anh trai, sự thân mật của Phan Quế Chi khiến tôi cảm thấy bất an vô cùng, thế nên tôi lắc đầu.
“Không ăn thật à?”
Tôi vẫn lắc đầu.
Phan Quế Chi nhăn mặt, rất nhanh nảy ra ý tưởng mới, hắn nói: “Em trai ngoan, em sang tiệm của Bành Da Đen mua giúp anh một que kem đi.”
Bành Da Đen là ông chủ của tiệm tạp hóa gần đầu cầu, cũng là cha của cặp song sinh, lúc trước Mạnh Quang Huy có nhắc nhở tôi không được nhờn với người đàn ông này, nghe nói là ông ta té hư não, người mang bệnh thần kinh.
Tôi không đáp, Phan Quế Chi giật bút chì khỏi tay tôi rồi nhét đồng xu màu xám bạc vào: “Cầm tiền đi đi.”
Tôi trả tiền xu cho hắn: “Đây không phải là tiền.”
Phan Quế Chi sửng sốt, đương nhiên là phản ứng của tôi làm hắn bất mãn, nhưng sau đó hắn lại bật cười.
“Đây không phải là tiền thì là cái gì?” Phan Quế Chi không phải đang hỏi tôi, mà là trực tiếp nói cho tôi đáp án duy nhất, hắn quả quyết: “Đây chính là tiền.”
“Sao, anh bảo mày đi mua cho anh que kem cũng không được? Lữ Tân Nghiêu không dạy mày sao?” Phan Quế Chi lại nhét đồng xu vào tay tôi, hối thúc: “Nhanh, cầm tiền đi, mày lấy que kem xong thì cứ ném tiền lên quầy thu ngân, anh đứng đây đợi, nhanh lên! Không đem kem ra thì anh ném bài tập của mày xuống đáy cầu.”
Hắn nhe răng liế.m mép, biểu cảm hệt như ba con chó dữ nhà hắn.
“Anh đừng ném…” Phan Quế Chi thành công uy hiếp tôi, chẳng biết là vì sợ hay vì tức, răng tôi đụng vào môi trên, mùi máu lan dần trong khoang miệng.
Phan Quế Chi nhún vai, lại nói: “Tao ném đấy…”
Tôi quệt cái mũi đã chua xót, cúi đầu trước ánh mắt đắc ý của Phan Quế Chi đi vào tiệm tạp hóa.
Đồng xu bị tôi nắm trong tay, mồ hôi tuôn ra vừa nhớp vừa nóng. Tủ lạnh kế bên cửa ra vào, hơi lạnh hắt trên thủy tinh một lớp sương mỏng mờ mờ. Lúc tôi mở cửa, khí lạnh ập vào khiến tôi nổi gai ốc, tựa như một bóng ma ùa tới.
Tôi cố nắm chặt tay, ngón tay vuốt quanh mép đồng xu rồi lại ghìm vào da thịt, trái tim tôi treo ngược, chẳng phải vì làm trái đạo đức mà chỉ đơn thuần vì sợ hãi.
Lúc tôi cầm que kem đến quầy thu ngân, tôi tự thôi miên mình là sẽ không bị phát hiện. Tôi vô thức nuốt nước bọt, ghì giọng: “Tính tiền.”
Bành Da Đen để trần thân trên, chỉ mặc một cái quần đáy rộng, ánh mắt đang chăm chú vào màn hình tivi dời sang que kem trên tay tôi: “Một tệ.”
Ông ta sẽ không phát hiện đâu.
Tôi nhắm mắt, ném đồng xu lên quầy thu ngân giống như ném hòn than nóng, rồi nhấc chân chạy thật nhanh, hệt như một tên trộm ngu xuẩn.
Tôi quả thật là một tên trộm.
Đồng xu lăn tròn trên quầy thu ngân, rồi ngã xuống thủy tinh trong một tiếng vang trong veo, tiếng vang ấy cứ tuần hoàn trong não tôi, tôi không dám quay dầu, chạy một mạch về phía cây cầu. Lúc đó Phan Quế Chi đã sớm đắc ý mà chuồn mất dạng.
Cách một cây cầu, hắn đang cầm miếng dưa hấu, cười hì hì nhìn tôi, cùng ba con chó nhà hắn.
Lúc tôi chạy đến bên cầu, đám cho bên cạnh hắn bắt đầu sủa inh ỏi, tôi nhìn Phan Quế Chi cầu xin giúp đỡ, nhưng hắn chỉ vứt vỏ dưa hấu xuống cầu, cười hì hì mô phỏng tiếng chó sủa gâu gâu.
Tôi không dám qua cầu, lúc này Bành Da Đen cũng đã đuổi tới.
Ông ta dùng chất giọng khô quắt khàn khàn mắng tôi là đồ quỷ sứ, gương mặt như hung thần ác sát khiến tôi chỉ đành chạy về phía trường học.
Tôi là đứa nhát gan, Bành Da Đen vừa đuổi vừa mắng làm tôi hoảng hốt chỉ biết chạy thẳng, tôi thất thần mà chạy, bất cẩn đâm vào một chiếc xe ba gác đậu bên đường. Tôi chỉ quay đầu lại nhìn một chút mà đã tông thẳng vào vật cản, hai mắt tối sầm ngã xuống.
Mất đi tầm nhìn, một mùi hương tanh tưởi ập vào mặt tôi, tôi chỉ thấy thân mình run rẩy.
Lúc này Bành Da Đen nắm cổ áo nhấc tôi lên. Tôi mềm cả chân, lúc bị xách lên lại té ịch xuống đất, Bành Da Đen trỏ tay vào trán tôi, lớn tiếng mắng ong ỏng.
Tôi chỉ thấy đất trời đảo lộn, tiếng chửi rủa ngoan độc của Bành Da Đen từ tai phải chui qua tai trái, lại biến thành dòng máu chảy ra từ mũi, lách tách không ngừng.
Tôi giơ tay đón, bàn tay liền đỏ, đỏ hơn cả dưa hấu.
Lúc này, anh trai tôi xuất hiện. Tôi ngước bộ mặt dính máu tèm lem nhìn anh, bày ra dáng vẻ thê thảm nhất.
Bóng lưng anh xua đi tiếng chửi rủa của Bành Da Đen và ngón tay trỏ lên trán tôi của ông ta, hoàn toàn phủ lên tôi.
Trong bóng lưng anh, sợ hãi trong lòng biết thành ấm ức, từng đợt trào lên như sóng triều, nước mắt dìm chết con ngươi, nước mắt hòa cùng máu mũi rơi xuống tay Lữ Tân Nghiêu.
Lữ Tân Nghiêu nâng mặt tôi, anh rất mạnh, dứt khoác đẩy cầm tôi lên rồi nhét một nùi khăn giấy nhăn nhúm vào mũi tôi.
“Ngẩng đầu lên, đừng nhúc nhích.” Bàn tay Lữ Tân Nghiêu đỡ sau đầu tôi, tôi thấy bóng dáng mình trong mắt anh, đang rúc đầu trốn vào cái bóng của anh.
Tôi cúi đầu, nghe Bành Da Đen hỏi anh rằng anh là gì của tôi, tôi vốn muốn trả lời thay anh, mỗi lần đều như thế, chỉ cần có người hỏi, tôi sẽ nhanh miệng đáp trước anh, anh là anh trai tôi.
Nhưng lần này tôi không đáp.
Em trai Lữ Tân Nghiêu là đứa ăn trộm que kem. Nước mắt tôi rơi trên cái bóng của chính mình.
“Anh trai nó.” Lần này là Lữ Tân Nghiêu chính miệng nói.
Chẳng biết vì sao, lúc Lữ Tân Nghiêu mở miệng, tôi lại khóc thành tiếng.
Trong tiếng khóc, tôi lờ mờ nghe thấy tiếng chửi ồ ồ của Bành Da Đen, tôi biết ông ta đang vạch tội tôi cho anh nghe, tôi không thấy biểu cảm của Lữ Tân Nghiêu, chỉ biết là anh đưa cho Bành Da Đen một đồng tiền, mua lại que kem tôi trộm.
Sau khi Bành Da Đen rời khỏi, tôi cúi đầu, không nhúc nhìn mà chăm chú nhìn cái bóng của Lữ Tân Nghiêu, Lữ Tân Nghiêu cũng không động đậy, dường như cái bóng của anh cũng nhìn tôi chằm chằm, nhìn đến nỗi cả người tôi nóng rực.
Một lúc sau, que kem trong tay tôi cũng tan chút ít, nước trên vỏ tí tách nhỏ xuống chân tôi, Lữ Tân Nghiêu rút nó khỏi tay tôi, xé xoạch một cái.
Tôi bất giác ngẩng đầu nhìn, vừa khéo chạm vào ánh mắt lạnh như dao của Lữ Tân Nghiêu, anh hung hăng nhìn tôi, rồi làm ra vẻ mặt dữ dằn cắn que kem.
Anh nhìn tôi, cứ như trong miệng không phải nhai nát que kem cứng mà là đang nhai xương tôi, làm tôi sợ đến mức không dám nuốt nước bọt, lại hoảng sợ cúi đầu.
Có vẻ là bộ dạng hèn nhát này của tôi làm anh buồn cười, anh mở miệng: “Ngẩng đầu lên.”
Tôi ngẩng đầu.
“Qua đây.” Anh tiếp tục ra lệnh.
Tôi chẳng có chút tự tôn nào, anh bảo thì tôi làm, thành thật bước đến. Nếu mà tôi có đuôi, lúc nhận được ân tứ của anh, có thể giơ lên vẫy.
Tôi không chê nước bọt của anh, ngậm que kem anh đã cắn trong miệng, tự dưng thấy cũng ngọt. Nhưng anh tôi thì khác, anh chê tôi, sau khi đưa que kem cho tôi thì không ăn nữa.
Tôi lúc còn thơ ấu chẳng thể tưởng tượng được tâm trạng lúc anh nhịn nhục chuộc đứa em trai ăn cắp từ tay chủ tiệm tạp hóa về. Thế nên những ngày tháng lúc chúng tôi nương tựa lẫn nhau, tôi vẫn luôn lo sợ anh sẽ không nhịn được nữa mà lén lút bỏ rơi tôi chạy mất.
Đồng xu game mà Phan Quế Chi dùng để biến tôi thành kẻ trộm giờ nằm trong tay Lữ Tân Nghiêu.
Anh bóp đồng xu rồi hỏi tôi: “Ai dạy?”
Tôi nghẹn ngào, còn chưa kịp nói đã hỏi tiếp: “Cha mày?”
Tôi lắc đầu phủ nhận, mặc niệm trong lòng mấy chục lần ba chữ Phan Quế Chi, nhưng cuối cùng tôi vẫn nuốt vào trong bụng, ngập ngừng không nói.
Thế gian này làm gì có đứa trẻ nào không biết cáo trạng, càng không có đứa trẻ ngu ngốc nào bị người ta ức hiếp rồi lấy ân báo oán, còn che giấu giúp hung thủ. Đến người câm còn biết ra dấu cơ mà.
Nhưng lúc đó tôi không nói sự thật cho anh biết.
Lúc Lữ Tân Nghiêu không phải là anh trai tôi, tôi từng dùng tiền mua chuộc anh giúp tôi đánh Đại Bành và Tiểu Bành, nhưng bây giờ thì khác, bây giờ anh là anh trai tôi rồi.
Tôi đi học sớm hơn người khác, lại mít ướt, Mạnh Quang Huy thường nhắc nhở tôi đừng gây rắc rối cho ông ta. Kiên nhẫn anh tôi dành cho tôi ít ỏi như thế, tôi sợ anh sẽ chê tôi phiền phức.
Lữ Tân Nghiêu cũng chẳng có hứng truy hỏi, trong lúc tôi ấp úng thì anh ném đồng xu giả kia xuống đáy cầu, rồi nói với tôi: “Không có lần sau.”
Tôi nhanh chóng vâng dạ.
Nhưng tôi đâu biết lần sau Phan Quế Chi không chỉ có một đồng xu.