Dáng người anh ướt nhẹp, vẫn luôn chìm trong nước.
Tôi vẫn luôn ở dưới đáy nước ngước nhìn anh.
Anh hỏi tôi tại sao lại mít ướt như vậy, lúc đó tôi cũng không hiểu, sau này tôi hiểu ra rồi, vì anh muốn tôi khóc. Anh trai tôi cần nước mắt của tôi, giống như là hoa hồng cần nước tưới. Vì thế nên tôi vừa khóc là anh xuất hiện.
Tôi ngồi trên đất, bóng dáng cao gầy của Lữ Tân Nghiêu quả quyết đi về phía tôi, cách một màn mưa dày, ánh mắt anh nhìn tôi chăm chú, giống như lúc tôi ngồi trước cửa nhà anh. Tôi không biết là anh đến cứu tôi hay anh cũng giống như Tôn Nguyệt Mi, đến bán tôi đi.
Tôi nghẹn ngào gọi anh, lúc đó bà Ân đang giằng co kéo cánh tay tôi, chiếc ô trong tay nghiêng qua một bên, để lộ nửa gương mặt dưới mưa, âm u như sắc xanh của chiếc khăn trùm đầu ướt nhẹp.
“Anh ơi cứu em.” Bàn tay của bà Ân gầy guột, làn da nhăn nhúm bọc lấy xương cốt, nhưng rất mạnh, còn giống Cửu âm bạch cốt trảo hơn cả móng tay của Phan Quế Chi, tôi không vùng ra được, chỉ có thể nhìn anh. Bà ta càng nắm chặt tay, nói với tôi: “Mạnh Lê, con phải nghe bà, đừng có không biết tốt xấu.”
Rồi bà ta phòng bị nhìn Lữ Tân Nghiêu, hỏi anh đến làm gì. Đáp án của anh lúc đó rất ngắn gọn, nhưng tôi vẫn luôn nhớ rõ trong lòng, cho dù sau đó tôi có hận anh đi nữa, thì vẫn tình yêu và mộng tưởng vẫn không ngừng lại được câu nói này nuôi dưỡng.
Giọng điệu của anh rất thản nhiên: “Đến đón em trai tôi về nhà.”
Lữ Tân Nghiêu vừa nói xong, nước mưa rơi vào trong mắt tôi đột nhiên trở nên ấm nóng, thuận theo khóe mắt chảy xuống.
“Mạnh Lê, qua đây.” Anh nói với tôi.
Bà Ân vẫn không buông tay, bà ta nói với Lữ Tân Nghiêu, Tôn Nguyệt Mi đã đưa tôi cho bà ta.
Lữ Tân Nghiêu mới 14 tuổi nhưng toàn thân đã đầy gai góc, không phải người dễ chọc, anh bình tĩnh nói: “Vậy bà đi tìm con trai bà ta, Mạnh Lê là em tôi, không đến lượt bà ta động vào.”
Khoảnh khắc đó, tôi nhớ đến lúc Mạnh Quang Huy được người ta khiêng về nhà, anh tôi nói với tôi, anh nói anh chính là anh trai ruột của tôi, hóa ra anh không gạt tôi.
Lữ Tân Nghiêu trước giờ không thích phí lời, anh đi thẳng đến nắm tay tôi, kéo tôi khỏi tay bà Ân một cách nhẹ nhàng hết sức. Cả hai tay tôi đều nắm lấy tay anh, dán vào lòng bàn tay mu bàn tay anh, anh không rút tay giống như Tôn Nguyệt Mi mà kéo tôi về dưới tán dù.
Bà Ân nói với tôi: “Mạnh Lê, về với bà.”
Tôi lắc đầu, Mạnh Quang Huy chết rồi, Tôn Nguyệt Mi muốn bán tôi, trên thế giới này, người duy nhất tôi có thể tin tưởng chỉ còn mình anh tôi, chỉ có anh mới đưa tôi về nhà.
Lữ Tân Nghiêu cứ thế đưa tôi rời khỏi tầm tay bà Ân, dễ dàng như trở bàn tay. Hai năm nay anh cao lên rất nhanh, tôi nhìn chiếc dù màu đen, lại nhìn tay đang che dù của anh, thầm nghĩ, đến nhà rồi sao? Lúc đó tôi mới nhận ra một chuyện rất đơn giản: Tôi và anh tôi đang trên đường, nhưng chúng tôi đã đến nhà rồi.
“Hai mắt để đi đâu?” Anh tôi bị tôi nhìn đến phát bực, đưa tay đẩy gáy tôi: “Nhìn đường.”
Mưa rất lớn, kênh đào róc rách toàn nước, ruộng cũng ngập, anh ngồi trước mặt tôi, cõng tôi lên.
Tôi nằm trên lưng anh, nhớ đến cái đêm bị mây ráng đuổi theo, Lữ Tân Nghiêu cũng cõng tôi thế này, đưa tôi rời khỏi cái bóng của bù nhìn, từng bước một về nhà. Hệt như là đất dụ dỗ nước mưa, đôi vai này của anh dụ dỗ nước mắt chẳng bao giờ cạn của tôi.
“Anh không phải anh em.” Tôi nghẹn ngào nói.
“Nói lại lần nữa coi.” Lữ Tân Nghiêu nói.
“Anh không phải anh em.” Tôi vẫn nghĩ như vậy, cũng nói như vậy: “Anh là quan âm của em.”
Anh tôi bất ngờ, khựng lại mấy giây rồi bật cười, cứ như vừa nghe một câu chuyện cười vô vị, chẳng để trong lòng.
“Anh chính là quan âm của em.” Tôi lặp lại.
Mưa vẫn rào rào.
“Sắp có hồng thủy rồi.”
Có lẽ anh nghĩ tôi đang nói mớ nên không thèm để ý, nhưng tôi vẫn chưa nói xong.
“Sắp có hồng thủy rồi… trong mắt em.”
“Anh ơi, em sắp chết đuối rồi.”
Nói xong, nước mắt tôi lại chảy, tôi khóc trên vai anh, thấm ướt áo anh, chẳng biết lúa và hoa hồng có bị hồng thủy dìm chết hay không.
Lữ Tân Nghiêu cõng tôi về nhà, Tôn Nguyệt Mi gây với anh một trận lớn.
Tôi ở trong phòng nghe thấy tiếng bà ta the thé: “Mày đem nó về làm gì? Mày đem nó về làm gì hả? Ai nuôi nó? Một mình tao nuôi cả ba đứa, mày muốn tao chết đúng không?”
“Tôi nói để bà nuôi nó chưa?” Lữ Tân Nghiêu đang trong thời kỳ vỡ giọng, lúc nói chuyện nghe có chút xa lạ.
Bên ngoài yên tĩnh một lúc, rất nhanh sau đó, chiếc ghế đổ vỡ vang lên, Tôn Nguyệt Mi mắng Lữ Tân Nghiêu xối xả, mắng anh không biết tốt xấu, bỏ học nuôi con cho khốn nạn, bà ta mắng xong còn nói sớm muộn phải đuổi mầm họa là tôi đi khỏi. Lữ Tân Nghiêu cũng không khách sao, anh nói Tôn Nguyệt Mi cũng đang nuôi con cho khốn nạn.
Tôi bị Lữ Tân Nghiêu nhốt trong phòng, chỉ có thể dán vào cửa nghe trộm, tôi nghe Lữ Tân Nghiêu nói với Tôn Nguyệt Mi, chỉ cần bà ta dám đưa đi thì anh dám đón về. Tôn Nguyệt Mi cười lạnh: “Mày nghĩ lần sao mày còn tìm được nó?”
Lúc này, Tôn Yến Minh khóc ré lên, trong tiếng khóc của nó Lữ Tân Nghiêu lạnh lùng cất giọng: “Tìm không được thì tôi đến tìm con trai bà.”
Tiếng Tôn Nguyệt Mi dỗ dành Tôn Yến Minh khựng lại, bà ta lớn tiếng mắng Lữ Tân Nghiêu: “Đồ vô lương tâm! Đây mới là em trai ruột của mày!”
Cách một cánh cửa, tiếng mưa, tiếng trẻ con khóc, tôi nghe rất rõ Lữ Tân Nghiêu nói: “Mạnh Lê cũng thế.”
Tôn Nguyệt Mi hét lên, khóc cùng với Tôn Yến Minh.
Anh tôi rất biết cách làm cho người ta khóc, tôi trốn sau cửa, nghe thấy tiếng mưa rào rào, sắp có lũ rồi, trong mắt tôi, một bờ sông vỡ đập.
Trong những ngày tháng chúng tôi nương tựa vào nhau, gai góc trên người Lữ Tân Nghiêu nhanh chóng sinh trưởng, quán bi-a và sân trượt băng không chỉ ám lên người anh mùi thuốc mà còn cả một đám bạn xấu, sự lạnh lùng và độc địa của anh làm Tôn Nguyệt Mi rùng mình, giống như năm xưa lúc anh giật thắt lưng khỏi tay Mạnh Quang Huy.
Chẳng bao lâu sau, anh tôi thay thế địa vị của Tôn Nguyệt Mi, trở thành chủ nhà, ngay cả Tôn Yến Minh cũng sợ anh. Tôn Yến Minh vừa lớn lên một chút là thích ăn vạ, mỗi lần nó khóc lóc đụng phải Lữ Tân Nghiêu về nhà là nín ngay, chỉ còn nước mũi run run nhìn anh.
Lữ Tân Nghiêu thiên sinh là kẻ độc tài, mà sau đó tôi không chỉ một lần chống đối anh, còn để lại cho anh hai vết sẹo.