THÁC NHẬP HÀO MÔN - LÃO CÔNG ĐỪNG CHẠM VÀO TA



Tuyết Nhi ngẩng đầu, đẩy cửa bước vào.



- Tuyết Nhi, cô đã đến rồi sao? Vẫn còn kịp giờ đấy! Đây là lễ phục đính hôn của cô, cô xem thử một chút đi.



Nhà thiết kế Cầm Cầm mang trên tay bộ lễ phục xinh đẹp nói.



- Cảm ơn cô.




Sau khi cầm lấy lễ phục thì Tuyết Nhi liền đi vào phòng thay đồ. Lúc cởi bỏ quần áo trên người mình xuống, cô cúi đầu xuống nhìn những vết hôn trên cổ. Trời ạ! Bộ lễ phục này là loại hở ngực, mặc lễ phục như vậy chẳng phải là tất cả mọi người đều có thể thấy hết rồi sao?



Bởi vì trải qua hoán ái lại không hề tắm rửa nên trên người còn thoang thoảng mùi sau khi hoan ái, bỗng nhiên cô có cảm giác muốn ói, không được, không thể cứ như vậy mà đính hôn được, nếu không thì mọi thứ sẽ hỏng mất.



- Cầm Cầm, ở đây có chỗ nào có thể tắm được không?



Tuyết Nhi có chút lúng túng hỏi.



- Tắm? À, có, có, tôi dẫn cô đi.



Cầm Cầm sửng sốt, nhưng vẫn dẫn Tuyết Nhi đi vào nhà vệ sinh.



Tuyết Nhi dùng sức chà sát cơ thể mình làm cho toàn bộ da thịt đều bị ửng đỏ, vừa chà vừa khóc, trông cô thật là mệt mỏi. Một lúc lâu thì cô cũng đi ra ngoài, thừa dịp không có ai chú ý cô lại lấy kem che đậy những tì vết kia, đem toàn bộ những vết hôn trên cổ đều che giấu đi.



Lúc thay y phục bước ra, Tuyết Nhi nhìn bản thân ở trong gương. Đẹp, thật sự là rất đẹp! Đây là một loại cảm giác thuần khiết như chưa từng vướng vào bụi trần gian.




Cô cảm thấy thật mỉa mai! Thật ra thì cô có một thân thể rất bẩn thỉu, nghĩ tới đây cô chỉ muốn tát bản thân mình mấy cái.



- Thật xinh đẹp! Tuyết Nhi, cô giống như thiên thần vậy! Giờ thì bắt đầu trang điểm đi nếu không thì không còn kịp.



Nói xong, Cầm Cầm lại bắt đầu làm việc của cô.



Lúc trang điểm Tuyết Nhi luôn nhắm mắt lại, cô liên tục suy nghĩ về chuyện này. Có lẽ bởi vì ích kỷ, có lẽ bởi vì thật sự yêu La Hải nên cô tự nói với mình rằng không được nhớ đến chuyện ngày hôm qua, hết thảy đều là quá khứ, cứ coi như là một cơn ác mộng mà thôi. Bây giờ người ta đã không có để ý đến chuyện vợ mình có còn là xử nữ hay không đâu, chỉ cần yêu là được, vì vậy Tuyết Nhi cô phải cười thật cươi, cùng với La Hải sống hạnh phúc với nhau, nhất định phải cười, nhất định.



Ánh mặt trời chói mắt chiếu xuống, Lục Thừa Phong bật ngồi dậy. Nhớ tới mọi chuyện xảy ra tối hôm qua, hắn dùng ánh mắt nhìn một vòng xung quanh, vậy mà không có phát hiện được cô gái kia, như vậy là cô ấy cũng không muốn lấy tiền rồi, thật sự là ngu ngốc, nhưng mà mùi vị ngày hôm qua quả thật là không tệ, làm cho hắn không tắm rửa gì mà ngủ thiếp đi.



Cảm giác cơ thể không thoải mái, hắn đứng dậy, cơ thể tr@n truồng bước vào phòng vệ sinh.



Một tiếng đồng hồ, Tuyết Nhi rốt cuộc cũng trang điểm xong.



Lúc Tuyết Nhi mở mắt ra, nhìn bản thân xinh đẹp thực sự giống như thiên thần vậy, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên, vừa vặn lúc này La Hải đẩy cửa bước vào, hình ảnh Tuyết Nhi xinh đẹp mỉm cười cả đời La Hải cũng không quên được, nhiều năm sau, nhớ tới hình ảnh này trong lòng hắn vẫn đau nhức không thôi.




- Tuyết Nhi, em thật đẹp, đẹp đến mức làm cho anh không thể thở nổi.



La Hải nắm tay Tuyết Nhi, nhẹ giọng nói, muốn làm động tác thân mật hơn nhưng mà Tuyết Nhi ngăn cản.



- La Hải, thời gian không còn kịp nữa rồi, chúng ta nhanh lên một chút đi.



Tuyết Nhi nói mà có chút mất tự nhiên, bản thân không thể chấp tiếp nhận được, dù sao thì tối hôm qua ...



- Ừ, chúng ta đi thôi.



La Hải không chút nào hiểu được hành động vừa rồi của Tuyết Nhi, chỉ cười rồi nắm tay Tuyết Nhi rời đi.



La Hải, tay của anh thật lớn, thật dịu dàng, có thể được anh nắm tay dắt đi em cảm thấy thật hạnh phúc, thật là hạnh phúc. Hy vọng chúng ta có thể mãi nắm lấy tay nhau, cùng nắm tay nhau đến già, nhưng mà có thật là em có thể sẽ được hạnh phúc như vậy không?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi