THÁI TỬ PHI CÓ BỆNH

Editor: Mứt Chanh


Lúc Tề Nhã bị Thẩm Tân Di kích thích đến nói không nên lời, Tề hoàng hậu cũng nắm chặt thời gian tẩy não Lục Diễn: "Con và con gái nhà họ Thẩm vẫn luôn chưa từng viên phòng, dựa vào hiềm khích hai nhà, nói vậy về sau con cũng sẽ không chạm vào nàng ta. Sau này ta cũng sẽ không để hài tử chảy huyết mạch nhà họ Thẩm được sinh ra. Trừ Thái Tử Phi ra, Thái Tử có thể nghênh lương đệ lương viện tám người, còn có một số thị thiếp. Ta thấy A Nhã không tồi, cũng xuất từ nhà họ Tề, càng gần gũi với con hơn, không bằng con nghênh nó thành lương đệ, như thế nào?"


Không thế nào. Một Thẩm Tân Di cũng đã làm cho hắn vô cùng đau đầu, nếu lại thêm một người nữa, về sau hắn cũng đừng mong làm chuyện khác. Lục Diễn nhìn chung trà xanh trong tay mình thì che miệng ho khan vài tiếng: "Thứ cho nhi thần không muốn, chỉ là bệnh cũ phát tác, có khi đi đường đều gian nan, nghênh cũng vô dụng."


Tề hoàng hậu cũng quan tâm đến thân thể hắn, do dự một lát: "Không bằng con đón A Nhã trước, chờ thân thể con khỏe lại viên phòng?"


Lục Diễn uống ngụm trà để ngăn chặn cơn ngứa trong cổ họng, hắn đang cân nhắc làm sao trở về. Thái Hậu đã xem xong một tuồng kịch, nghe thấy Tề hoàng hậu nhảy dựng lên thì nhíu mày: "Lương đệ chính là phi vị chính tam phẩm, chỉ ở sau Thái Tử Phi. Tục lệ đều là không phải đích nữ vọng tộc thì không được, con sao dám tùy tùy tiện tiện đưa người cho Thái Tử?" Tuy rằng nhà họ Tề là nhà mẹ đẻ bà nhưng một đứa con gái con vợ lẽ cho Thái Tử làm thị thiếp cũng không đủ tư cách, Thái Hậu có chút chướng mắt.


Tề hoàng hậu có chút ấm ức: "Nhưng đó là nhà mẹ đẻ của người..."


Thái Hậu không muốn ở trước mặt người khác không chừa mặt mũi cho bà ta, trấn tĩnh lại mà nhẹ giọng nói: "Cửu Lang tân hôn không lâu, hiện giờ còn chưa có con vợ cả, con cũng không cần vội vã tuyển phi cho nó. Hơn nữa thân thể Cửu Lang ốm yếu, hiện nay không thể gần nữ sắc. Nếu nó gần cháu gái của con, sức khỏe lại xảy ra vấn đề gì, này sao cho phải đây?"


Tề hoàng hậu hiển nhiên tương đối lỗ mãng, căn bản không nghiêm túc nghe Thái Hậu nói chuyện. Hôm nay bà ta muốn lấy công đạo cho cháu gái, ánh mắt lóe lóe lên


......


Ngoài đình, Tề Nhã ' a ' một tiếng, Thẩm Tân Di cao quý xinh đẹp nhìn nàng ta, Trương ma ma đã có kinh nghiệm nhất định để đối phó với loại đột ngột này, bà khom người cười cười: "Điện hạ cùng nương tử đang vui đùa, nương tử vạn lần chớ để ý."


Tề Nhã cảm thấy vẻ mặt của Thẩm Tân Di không giống như vui đùa, nàng ta cũng ha hả cười gượng hai tiếng: "Điện hạ quả nhiên hài hước." Nàng ta lại không đề cập tới này mà liếc nhìn Thẩm Tân Di, nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt lụa trong tay, cúi đầu nói: "Điện hạ có điều không biết, Hoàng Hậu sợ ngài và Thái Tử phu thê không hòa thuận, ngài ấy là trưởng bối cũng không tiện mở miệng hỏi, vì vậy để ta hỏi. Hôm nay nhìn thấy tình cảm giữa điện hạ và Thái Tử rất tốt, Hoàng Hậu cũng có thể an tâm."


Đây quả thực là trợn mắt nói dối, nàng và Thái Tử phân ngồi hai bên, mọi người đều có thể thấy mặt mày không hợp nhau. Tề Nhã hoặc là mắt mù hoặc là trào phúng. Thẩm Tân Di liếc nàng ta một cái, thản nhiên ừ một tiếng: "Nói này đó vô nghĩa làm gì, Thái Tử mến mộ ta quá sâu, có mắt đều có thể nhìn ra, này còn cần ngươi nói à?"


Tề Nhã bị nghẹn, hung hăng trong lòng một liều thuốc mạnh, nhỏ giọng nói: "Có chuyện chỉ sợ điện hạ còn chưa biết, Hoàng Hậu kêu ta tới không phải chỉ để ta làm bạn với ngài mà ngài ấy còn có ý tứ khác."


Nàng ta ngước mắt cười: "Hoàng Hậu muốn để ta làm lương đệ của Thái tử, có thể tận tâm hầu hạ ngài và Thái Tử."


Trương ma ma đầu tiên là kinh ngạc, rất nhanh lại ý thức được không đúng, Tề Nhã không khỏi cũng quá lớn mật, tùy tiện nói ra như vậy giống như có ý định chọc giận nương tử nhà bà vậy. Bà nghĩ vậy, vội lặng lẽ ngăn Thẩm Tân Di bên cạnh, bảo đảm nàng sẽ không xúc động làm hỏng việc.


Thẩm Tân Di sửng sốt: "Hầu hạ ta?" Tất nhiên đã xem nhẹ ba chữ sau, nàng nhíu mày: "Ngươi có ích lợi gì?"


Tề Nhã vốn tưởng rằng vừa nói ra nàng nhất định sẽ giận dữ, phản ứng này lại ngoài dự đoán cùa nàng ta. Nàng ta ngẩn người rồi mới nói: "Ta..."


Thẩm Tân Di hỏi xong lại lắc đầu: "Không được, ta không cần ngươi hầu hạ, ngươi quá xấu."


Tề Nhã: "..."


Thẩm Tân Di lặng lẽ nói thầm: "Còn không đẹp như ta, còn dám nói đến hầu hạ ta, ta mệt quá độ."


Tề Nhã vốn định kích thích nàng nổi trận lôi đình, không nghĩ tới người nổi trận lôi đình trước chính là mình. Nàng ta nuốt những lời ác độc chồng chất trở vào, cười nhẹ nhàng : "Điện hạ xinh đẹp lan xa, ta cũng đã từng nghe thấy ở kinh thành..." Ý cười của nàng ta càng tăng lên: "Đáng tiếc gả cho Thái Tử hoàn toàn vô tình với ngài, cho dù là thiên tiên hạ phàm chỉ sợ là cũng vô dụng."


Nếu đặt ở ngày thường, nàng ta cũng không dám đắc tội với vị Thái Tử Phi kiêm ái nữ của Thẩm Hầu này. Nếu nghiêm trọng, Thái Tử Phi lấy trượng hình với nàng ta đều hoàn toàn có thể. Nhưng Tề hoàng hậu và nàng ta thương nghị, nếu nàng ta có thể làm Thẩm Tân Di nổi trận lôi đình, giáng tội với nàng ta, tốt nhất là khiến cho bị thương thì Tề hoàng hậu sẽ có lý do phát tác, chụp mũ Thẩm Tân Di ỷ thế hiếp người, ương ngạnh vô lễ khiến Thái Tử càng chán ghét Thẩm Tân Di. Nàng ta cũng có thể mượn cớ dưỡng thương ở tại trong cung, tìm cơ hội lấy lòng Thái Tử.


Đương nhiên, tất cả những điều này đều dựa trên cơ sở là Tề hoàng hậu bảo đảm an toàn cho nàng ta. Nếu không có Tề hoàng hậu chống lưng, cho nàng ta mười lá gan thì nàng ta cũng không dám làm càn.


Thẩm Tân Di nghe vậy quả nhiên sắc mặt lạnh lùng, tiến lên vài bước. Trương ma ma muốn ngăn cũng chưa ngăn lại.


Trong lòng Tề Nhã mừng thầm, nàng ta lặng lẽ quét mắt qua, quả nhiên thấy Hoàng Hậu dẫn theo Thái Tử đúng hẹn tới. Nàng ta ' bùm ' một tiếng quỳ rạp xuống đất, sắc mặt trắng bệch, giọng nói run rẩy: "Thái Tử Phi thứ lỗi, là thần nữ lỡ lời, thần nữ đáng chết, xin ngài trách phạt!"


Tuy Thẩm Tân Di là một người tốt nhưng cũng bị nàng ta một lát khiêu khích một lát dập đầu xin tha náo loạn đến choáng váng đầu. Nếu là lúc bình thường thì nàng có thể kịp thời phản ứng lại, đáng tiếc hiện tại là thời kỳ bất thường.


Nàng nhíu mày, đang muốn nói chuyện thì Tề Nhã đã tỉnh táo, nước mắt chảy dài trên má, dáng vẻ nhu nhược không nơi nương tựa, ngăn không được mà dập đầu xin tha.


Lục Diễn bị Tề hoàng hậu kêu ra thì nhìn thấy một màn này, không khỏi nhíu mày hỏi Thẩm Tân Di: "Xảy ra chuyện gì?"


Thẩm Tân Di đang muốn trả lời thì Tề Nhã đã ngầm cắn chặt răng, giả bộ thành dáng vẻ kinh ngạc lui về sau. Đình này không lớn, ba phía bị nước bao quanh, nàng ta đã lui đến lan can dường như là sắp ngã nhào xuống dưới.


Thẩm Tân Di cuối cùng cũng hiểu nàng ta muốn làm gì, chiêu này tuy cổ hũ nhưng nếu nàng ta rớt xuống nước, mình làm sao cũng rửa không sạch. Nàng vô thức vươn tay kéo lại, không nghĩ tới thân thể Tề Nhã bỗng nhiên chuyển động, Tề Nhã không rơi vào trong nước mà ngược lại là mình lao thẳng xuống.


Sắc mặt của đám người Trương ma ma đều trắng bệch, vội vàng nhảy xuống cầu cứu người, mấy người Kim Ngưu vệ cũng vội vàng chạy tới, càng nhanh hơn bọn họ chính là Lục Diễn. Hắn tăng tốc bước xuống nước, vươn tay vớt lấy Thẩm Tân Di lên. Cũng may là chỗ hồ nước này chỉ sâu đến eo, nếu không hai người đều bị xui xẻo.


Thẩm Tân Di không khỏi ho nặng, cơ thể run rẩy. Lục Diễn sợ nàng lộn xộn nên ấn đầu nàng vào lòng mình, ôm nàng lên bờ.


Tề hoàng hậu thấy hơn nửa người Lục Diễn đều ướt thì sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cũng bất chấp mà lớn tiếng quát lớn cung nhân: "Còn thất thần làm cái gì, còn không mau hầu hạ Thái Tử thay quần áo, lại bảo phòng bếp đi xuống nấu canh gừng!"


Thẩm Tân Di được Lục Diễn ôm tới cung điện gần đấy, hai chân rơi xuống đất thì nàng mới hồi phục lạ tinh thần rồi buồn bực mà dùng trà súc rửa bùn đất trong miệng: "Năm nay xung đột với nước, chưa đến mấy ngày đã rơi xuống năm sáu lần."


Lục Diễn cầm lấy khăn lau khô mặt: "Đến cùng sao lại thế này?"


Thẩm Tân Di hừ lạnh một tiếng: "Cô em họ kia của ngươi không biết liêm sỉ muốn quyến rũ ta, hôm nay vừa vu hãm ta lại làm bộ rơi xuống nước, đơn giản chính là muốn trèo lên người ta, về sau tốt xấu gì cũng ở trong cung." Ngoại trừ mục đích chính thì cơ bản đã đoán được ý đồ của Tề Nhã đến tám chín phần rồi.


Lục Diễn: "... Ta biết rồi." Hắn nghĩ xong cũng đoán ra là chuyện như thế nào.


Lúc hắn thay quần áo luôn luôn không thích để người khác hầu hạ, thay quần áo trong phòng cũng không có hạ nhân, ngay cả mấy người Trương ma ma cũng chưa dám vào. Thẩm Tân Di nhìn trái nhìn phải, dù sao Lục Diễn đều là người của nàng, cũng không có gì mà cảm thấy thẹn, nàng không e dè mà cởi xuống thâm y đỏ tươi và áo trong bằng lụa trắng.


Lục Diễn: "..."


Hiện tại nửa người trên chỉ còn lại áo yếm thêu hình hoa sen, cổ thon dài và xương quai xanh tinh xảo rõ ràng. Bởi vì ướt đẫm nên áo yếm dính sát ở trên người, phác hoạ dáng người lên xuống phập phồng, có loại ngây ngô và pha trộn với quyến rũ phong tình.


Thẩm Tân Di thấy hắn nhíu mày nhìn qua, chẳng những không cảm thấy thẹn mà ngược lại còn đắc ý ưỡn ngực, cười thật xấu xa: "Tên đàn ông kia, anh vừa lòng với những gì nhìn thấy không?"


Lục Diễn ném quần áo sạch sẽ trong tay cho nàng: "... Cút.".


Hắn thấy nàng cũng không kiêng dè cởi quần áo chút nào nên chỉ có thể tự mình đi thiên điện thay quần áo. Hai người lau khô người lại mặc quần áo cũng mất một thời gian. Lục Diễn mang theo nàng tới nhà thuỷ tạ, trên mặt Tề Nhã không biết như thế nào thế nhưng nhiều thêm vài dấu vết xanh tím, chỗ cổ tay cũng sưng đỏ lên. Nàng ta nhìn thấy Thẩm Tân Di thì thân thể sợ hãi run lên, không khỏi co rụt lại.


Sắc mặt Tề hoàng hậu lạnh lùng nhìn về phía Thẩm Tân Di, lại ôn tồn nói với Tề Nhã: "A Nhã đừng sợ, rốt cuộc làm sao vậy? Nói ra cô mẫu làm chủ cho con."


Tề Nhã do dự sau một lúc lâu, sợ hãi mà nhìn Thẩm Tân Di, mang theo âm thanh khóc nức nở: "Có lẽ là con nói sai thế nhưng Thái Tử Phi sai người dùng hình với con, sau đó không biết như thế nào lại tự mình nhảy vào nước, hạ nhân của nàng lại nói là con đẩy..."


Chậc chậc, công phu đổi trắng thay đen.


Thẩm Tân Di đi đến trước mặt nàng ta, cười dịu dàng với nàng ta, đôi tay nắm lấy bả vai nàng ta: "Trước tiên đừng khóc, đứng lên trước đã, chúng ta nói cho rõ ràng."


Tề Nhã thất thần, từ Thẩm Tân Di kéo nàng ta lên.


Thẩm Tân Di điều chỉnh nàng ta đến góc độ vừa ý, vừa lòng gật gật đầu: "Ngươi nói ta đánh ngươi, ta cũng không thể gánh chịu ô danh này, cho nên..."


Nàng đột nhiên không kịp phòng ngừa mà ra tay, một quyền về phía mặt Tề Nhã.


Ầm!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi