THÁI TỬ PHI CÓ BỆNH

Tề Nhã chưa kịp phục hồi tinh thần đã bị tặng thêm một quyền mạnh, kêu thảm thiết một tiếng rồi ngã xuống đất. Thẩm Tân Di nhân cơ hội tiến tới tiếp tục đá cho mấy cước.


Lực của nàng không lớn, một quyền này thật ra không đánh gãy được cái mũi của Tề Nhã mà chỉ là làm chảy chút máu mũi. Đánh xong, nàng thong thả ung dung lấy khăn ra lau tay: "Nếu ngươi nói ta đánh ngươi thì ta cũng không thể gánh chịu tội danh suông như vậy được, nên vẫn phải đánh ngươi mới đúng."


Tề hoàng hậu cũng sững sờ một hồi lâu, chưa hoàn hồn lại. Bà ta nhẹ nắm lấy ống tay áo của Vương ma ma làm điểm tựa, mới giơ tay chỉ vào Thẩm Tân Di với giọng điệu đanh thép: "Ngươi thật to gan, ở trong cung của ta cũng dám giương oai, người đâu! Mau đưa Thái Tử Phi đến Phật đường dạy dỗ lại cho tốt!"


Thẩm Tân Di vừa thu hồi chân đá Tề Nhã xong thì bĩu môi khinh thường: "Hoàng Hậu cần gì phải tức giận? Mới vừa rồi Tề Nhã liên tiếp bất kính với con, hiện giờ lại còn vu hại con. Chẳng qua con chỉ mới dạy dỗ một chút thôi, Hoàng Hậu cũng nên cẩn thận bị kẻ gian lừa gạt mới đúng."


Tuy lời nói có lễ độ nhưng ý nghĩa ở bên trong lại rất là vô lễ. Tề hoàng hậu nghe xong lập tức nổi giận, liên tục đập bàn: "Phản rồi, phản rồi. Các ngươi còn không mau dẫn Thái Tử Phi đi!"


Bà ta vừa dứt lời thì những ma ma to khỏe bên cạnh rục rịch chuẩn bị động thủ. Lục Diễn hơi nhíu mày lại, ung dung thản nhiên đứng chắn trước người Thẩm Tân Di, trong giọng nói có chút không hài lòng: "Mẫu hậu."


Chính hắn còn nhịn Thẩm Tân Di lâu như vậy, dựa vào đâu mà người khác dám động đến nàng?


Tề hoàng hậu thấy hắn che chở cho tiện tỳ nhà họ Thẩm thì vẻ mặt càng trở nên tức giận hơn: "Cửu Lang, không phải các con đã ở riêng sao? Tại sao con còn che chở cho nó! Có phải để một ngày nào nó giết luôn ta thì con mới cam lòng hay không!"


Sắc mặt Lục Diễn trở nên lạnh lùng. Chuyện hắn và Thẩm Tân Di ở riêng hai điện làm sao Hoàng Hậu có thể biết? Hắn nhíu mày suy nghĩ, lại bị giọng nói sắc nhọn ầm ĩ của phụ nữ làm cho đau đầu. Hôm nay Tề hoàng hậu tính kế thất bại, đáng lẽ nên nhân nhượng để yên chuyện, hết mức che đậy chuyện lại mới đúng. Nhưng bà ta lại làm ngược lại, không ầm ĩ đến long trời lở đất thì không bỏ qua, chẳng lẽ cho rằng Thái Hậu và Hoàng Thượng đều sẽ mặc kệ sao? Nếu chuyện tính kế này bị bại lộ, khi thật sự muốn tra thì người xui xẻo còn không phải là Hoàng Hậu ư.


Tề hoàng hậu cũng giống như trong đạo lí mà phụ nữ bình thường hay nói: "Nuôi con trai thì có ích lợi gì, cuối cùng còn không phải là thiên vị Thái Tử Phi sao..."


Lục Diễn không kiên nhẫn nhất là với chuyện phụ nữ trong nhà đấu đá nhau, nhưng dù sao Tề hoàng hậu cũng có công dưỡng dục hắn nhiều năm. Hắn ấn ấn hai bên thái dương: "Mẫu hậu, đến cùng việc này là như thế nào, trong lòng người rõ nhất, biết khi nào nên dừng lại mới tốt ."


Rõ ràng Tề hoàng hậu không tiếp thu được khuyên bảo của hắn, bà ta biến sắc, đang muốn mở miệng mắng chửi thì đã thấy Thái Hậu mang theo người đi vào. Lão nhân gia như bà thấy cảnh cãi cọ ồn ào nơi đây thì sắc mặt nhanh chóng trở nên lạnh lùng: "Đã xảy ra chuyện gì?"


Tề hoàng hậu đang muốn lên tiếng vu oan thì Thái Hậu lại giơ tay lên để cung nhân lui ra thật xa, chỉ chừa lại hai tâm phúc ở lại bên trong, sau đó bà chuyển sang hướng Lục Diễn: "Cửu Lang, chuyện hậu cung thì đàn ông con trai như con không cần tham gia vào." Lục Diễn cũng hoàn toàn không có hứng thú tham gia vào đó, chỉ là không thế nào yên tâm, nên liếc mắt nhìn Thẩm Tân Di một cái rồi mới xoay người rời đi.


Lúc này Thái Hậu mới nói: "Bây giờ nói đi."


Thẩm Tân Di nhanh nhẹn giành trước một bước thẳng thắn nói hết chuyện này. Nàng liếc mắt nhìn Tề Nhã đang nhỏ giọng kêu rên nằm liệt trên mặt đất: "Con thật không biết chuyện gì đã xảy ra, rõ ràng là Tề Ngũ nương tử bất kính đối với con, ai ngờ nàng vừa gặp con thì chỉ trích rằng con đánh nàng."


Tề hoàng hậu đang muốn cãi chày cãi cối nhưng Thái Hậu đã hiểu mọi chuyện là thế nào. Bà lạnh lùng liếc nhìn Tề Nhã: "Tề Ngũ nương tử có biết hai chữ quy củ viết như thế nào không? Chuyện bên trong Đông Cung mà ngươi cũng dám nói bậy!" Mặt bà lộ vẻ chán ghét, đồng thời hướng mắt nhìn hai nữ quan giáo dưỡng tướng mạo hung dữ: "Hãy dạy dỗ quy củ cho Ngũ nương tử thật tốt."


Sắc mặt Tề Nhã sợ tới mức trở nên trắng bệch. Nữ quan giáo dưỡng trong cung mang tiếng khắc nghiệt độc ác không ai không biết, nghe nói rằng nếu phạm sai thì dùng bản trúc đánh mặt là còn nhẹ. Nàng ta nhìn về phía Hoàng hậu cầu xin. Bên này sắc mặt Tề hoàng hậu đã luống cuống: "Thái Hậu, A Nhã có thể là vô tội."


Thái Hậu có thể ở trong hậu cung vững vàng không ngã mấy chục năm thì đương nhiên là đã sống thành tinh rồi, bà lạnh lùng nói: "Có phải vô tội hay không thì trong lòng Hoàng Hậu hẳn đã rõ ràng." Bà nói xong thì kêu người kéo Tề Nhã xuống.


Tề hoàng hậu không dám nói gì nữa. Thái Hậu sau đó lại chuyển sang nhìn Thẩm Tân Di, trên mặt đã thu hồi vẻ lạnh lùng, thái độ có thêm chút nghiêm túc hơn, lời nói ý vị sâu xa: "Thái Tử Phi, ta biết con ở nhà được ngàn kiều vạn sủng, không chịu được tức giận, nhưng sống ở đời làm sao tránh khỏi bị khinh bỉ? Không phải ta kêu con chịu đựng, nhưng nếu muốn phạt thì cũng hãy phái hạ nhân đi phạt, sao có thể tự mình động thủ như vậy? Thứ nhất là mất thể thống, thứ hai là bất kính đối với trưởng bối."


Bà hơi dừng lại rồi nói tiếp: "Về phần giải quyết chuyện như thế nào để có thể làm cho mình xả giận thì phải xem ở chính bản lĩnh của con. Ở trước mặt trưởng bối mà nói động thủ là động thủ thì thực sự là không nên."


Thẩm Tân Di vẫn còn đang thất thần, Trương ma ma lại là người từng trải. Thái Hậu tuy trách cứ nhưng đều là nói lời hay nên bà vội ghì Thẩm Tân Di cảm tạ Thái Hậu.


Thái Hậu biết nàng thông minh, cũng không cần phải nhiều lời hơn nữa: "Con hãy dùng Phạn văn sao chép một lần tâm kinh rồi đốt trước Phật đi, thu lại tính tình, sau này không được lỗ mãng như vậy nữa."


Xong bà lại nhìn Tề hoàng hậu. Đến cùng bà cũng không muốn ở trước mặt cháu dâu mà không cho con dâu mặt mũi nên để Thẩm Tân Di lui xuống trước. Tề hoàng hậu biết người cô này của mình thủ đoạn độc ác, hiện tại nhất định là muốn tàn nhẫn phạt mình. Bà ta cuống quít muốn sai người mời Thái Tử tới cứu.


Thái Hậu chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng bà: ta "Nếu như con dám vì chuyện này quấy nhiễu Cửu Lang thì nửa đời sau đi Phật đường niệm Phật đi."


Sắc mặt Tề hoàng hậu trắng nhợt, chỉ đành cúi đầu cung nghe bà trách cứ, chịu nghiêm khắc trừng phạt.


......


Thẩm Tân Di vừa bước ra đã thấy Lục Diễn còn ở bên ngoài đang nói chuyện với Thái Sử Tiệp. Nàng cho rằng Lục Diễn đã sớm đi rồi nên vui mừng vẫy tay với hắn: "Ngươi còn đang đợi ta à."


Lục Diễn vốn định bước qua phía nàng, nhưng chân vừa khẽ động thì bỗng dừng lại, đôi tay hợp lại nắm chặt trong tay áo, không kiên nhẫn lườm nàng một cái: "Ồn muốn chết."


Hắn lại thản nhiên nói tiếp: "Đáng lẽ là đã trở về, nhưng không biết sao Thái Sử Công đột nhiên muốn ngắm sen, cho nên ta và lão đi dạo."


Thái Sử Tiệp: "..." Mắc mớ gì đến lão vậy, lão lại không thích hoa sen, lão chỉ là một phụ tá nhỏ đáng thương mà!


Thẩm Tân Di thật sự tin, nàng cười lạnh: "Vợ của ngươi phải ở bên trong chịu dạy bảo, vậy mà ngươi cũng không quan tâm chút nào. Nếu ta xảy ra chuyện thì để xem ngươi ăn cái gì uống cái gì, nửa đời sau làm sao mà sống!"


Lục Diễn chầm chậm nói: "... Ta còn có thể cưới người khác."


Thẩm Tân Di suýt chút nữa nhảy dựng lên, cả giận nói: "Thân thể ngươi đều là của ta, còn dám cưới ai? Ai sẽ còn muốn một tàn hoa bại liễu như ngươi!" Dường như nàng nghĩ đến cái gì đó thì bỗng chỉ thẳng mặt Thái Sử Tiệp: "Nói, gian phu có phải là hắn hay không!"


Đối với bệnh tình của Thái Tử Phi thì Thái Sử Tiệp có nghe qua, nhưng hôm nay mới xem như là chính mắt được quan sát, hắn hoang mang vội vàng xua tay: "Không phải ta, Thái Tử Phi hiểu lầm rồi!"


Thẩm Tân Di đánh giá trên dưới Thái Sử Tiệp vài lần, mặt lộ vẻ khinh thường: "Ngươi chọn gian phu vừa già vừa gầy như vậy, liệu có thể thỏa mãn yêu tinh nhỏ như người không đó?."


Thái Sử Tiệp: "..."


Lục Diễn không thể nhịn được nữa mà bịt miệng nàng, nghiêng đầu hỏi: "Thái Hậu nói thế nào?"


Thẩm Tân Di lười biếng nói: "Ban cho Tề Nhã hai nữ quan giáo dưỡng, kêu ta dùng Phạn văn sao chép tâm kinh một lần, sau đó đến trước Phật đốt."


Nàng nói xong mới nhận ra: "Ta không biết viết Phạn văn!"


Thái Sử Tiệp nhiều chuyện một câu: "Thái Tử biết."


Ánh mắt Thẩm Tân Di sáng ngời mà nhìn Lục Diễn. Hắn lạnh lùng nhìn Thái Sử Tiệp, lúc này mới nói: "Ta chỉ viết một lần, sau đó nàng mô phỏng lại."


Vốn là nàng muốn để Lục Diễn viết giùm, nhưng mô phỏng lại cũng có thể chấp nhận được nên nàng gật đầu. Không bao lâu đoàn người đã trở về Điện Thiếu Dương. Lục Diễn kêu người bày giấy và bút mực. Lấy căn cứ theo người chưa biết gì, mỗi một chữ viết đều giải thích với nàng một lần. Lúc mới bắt đầu Thẩm Tân Di còn nghiêm túc lắng nghe nhưng về sau lại dần dần thất thần.


Lục Diễn không biết như thế nào mà ngón tay lại thon dài như ngọc, xương ngón tay cân xứng rõ ràng, móng tay cũng cắt gọn chỉnh tề. Nhưng không biết có phải bởi vì bệnh đã lâu mà da thịt tái nhợt nên ngón tay cũng giống như băng khắc ngọc mài, lúc cầm bút viết chữ thật là đẹp. Thẩm Tân Di chỗ nào cũng tốt, chính là bàn tay thịt đầy nên vẫn luôn ngầm ao ước loại tay dài đẹp như vậy, huống chi tay Lục Diễn lại là ngàn người mới tìm được một.


Chẳng qua chỉ một lúc sau Lục Diễn đã phát hiện nàng đang thất thần, hắn nhíu mày hỏi: "Nàng đang nghĩ đi đâu vậy?"


Thẩm Tân Di bất thình lình bị hắn hỏi nên bật thốt lên: "Muốn liếm..."


Lục Diễn không biết nàng lại suy nghĩ lung tung muốn cái gì. Hắn đưa tay nâng cằm nàng lên, sắc mặt khó coi: "Muốn liếm cái gì?"


Bất ngờ Thẩm Tân Di đột nhiên liếm một cái vào lòng bàn tay của hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi