THÁI TỬ PHI CÓ BỆNH

Editor: Mứt Chanh


Năm mới sắp đến, Văn Xương Đế đặc biệt kêu mấy hoàng tử tiến cung tới hỗ trợ làm việc. Lục Diễn hơi qua loa vài câu, vốn định đi bái kiến Thái Hậu nhưng trên đường thông qua cung Trọng Hoa lại gặp được Ngư Vọng Nguyệt.


Ngư Vọng Nguyệt ăn mặc hao gầy, chỉ dùng một cây trâm bằng bạch ngọc để búi tròn đơn giản lên. Bởi vì là người con gái chưa gả đi, phía dưới búi tóc còn vẫn còn mái tóc đen để xõa trên vai. Khuôn mặt không son phấn, giữa môi thoa màu son nhạt, trông khá thanh thoát động lòng người.


Ngư Vọng Nguyệt nhìn thấy hắn thì nét mặt hình như hơi ngạc nhiên rồi bật thốt lên: "Anh họ." Nàng ta dường như mới ý thức được không ổn lại vội sửa miệng, chậm rãi hành lễ: "Điện hạ."


Một sợi hồn của Lục Diễn đã bay đến trong phủ Thái Tử, lúc bị nàng ta gọi vào tiếng thứ hai mới hoàn hồn nên quay đầu: "Là cô à."


Ngư Vọng Nguyệt đặc biệt ăn diện, tuy là đơn giản lại không mất sắc, ngược lại còn tăng thêm cho nàng ta một chút ưu nhã. Nàng ta trời sinh tao nhã, trang điểm thế kia khiến người ta sinh lòng thương tiếc.


Đáng tiếc nháy mắt cho người mù nhìn, hắn thất thần, bỏ xuống ba chữ này đã muốn đi. Ngư Vọng Nguyệt nhíu đôi mày liễu được kẻ tinh xảo rồi thở dài một tiếng: "Điện hạ chậm một bước, thần nữ có lời muốn nói với ngài, là về Hoàng Hậu."


Lục Diễn nhíu mày, cuối cùng cũng dừng bước rồi quay đầu nhìn nàng ta: "Hoàng Hậu làm sao vậy?"


Ngư Vọng Nguyệt nhíu chặt mày liễu: "Sức khoẻ của Hoàng Hậu không được tốt, mấy ngày nay thường nóng lên sốt cao, thần nữ thường tới thăm làm bạn nhưng Hoàng Hậu vẫn không thoải mái, chắc là nhớ Thái Tử." Nàng ta than thở một tiếng: "Hoàng Hậu vốn dặn dò thần nữ không cho thần nữ nói với điện hạ nhưng thần nữ thật sự không muốn Hoàng Hậu lưu luyến giường bệnh cho nên nhiều lời một câu, còn xin Thái Tử đi gặp Hoàng Hậu."


Từ khi Tề hoàng hậu bị cấm túc, Lục Diễn quả thực đã một thời gian chưa gặp bà ta. Ngư Vọng Nguyệt nói cứ như sau một khắc là bà ta chết một nửa vậy, hắn nhíu mày, bước chân vừa chuyển hướng đến cung Hoàng Hậu.


Đáy mắt của Ngư Vọng Nguyệt mang theo mấy phần ý cười không quá rõ ràng, ngay sau đó lại nghiêm mặt, không nói một lời mà đi theo phía sau hắn về tẩm điện của Hoàng Hậu.


Tề hoàng hậu cũng không ốm yếu giống như nàng ta nói, lúc hắn đi vào còn tức giận bừng bừng mà mắng hạ nhân. Hắn nhìn Ngư Vọng Nguyệt một cái, thấy Tề hoàng hậu sinh long hoạt hổ nên cũng chẳng để ý đến những lời đau xót kia của nàng ta, hàn huyên qua loa vài câu lại cáo từ.


Ngư Vọng Nguyệt lại làm bạn với dì một lát, lúc này mới theo sát rời khỏi tẩm điện.


Nàng ta lơ đãng đuổi theo Lục Diễn, đi thêm một cái đại lễ: "Lần trước em gái con vợ lẽ của thần nữ vô ý quấy nhiễu điện hạ và Thái Tử Phi, lòng thần nữ quả thật bất an, mấy ngày trằn trọc không ngủ được, muốn thay thế muội ấy thỉnh tội với điện hạ và Thái Tử Phi." Vẻ mặt khẩn thiết của nàng ta phảng phất như chứa đầy áy náy, thấy Lục Diễn không nói thì nhẹ giọng hỏi "Xin hỏi điện hạ, Thái Tử Phi có rảnh hay không? Hiện giờ thần nữ có thế đến yết kiến không?"


Lục Diễn nhíu mày ngẫm nghĩ, lúc này mới nghĩ đến em gái nàng ta chọc đến việc Tề Sất và Thẩm Lăng Vân đánh nhau, hắn hoàn toàn không để chuyện này ở trong lòng, tác dụng duy nhất của chuyện này chính là để hắn bắt nàng một lần nữa trở về trong phủ. Hắn liếc Ngư Vọng Nguyệt một cái rồi thuận miệng nói: "Việc nhỏ mà thôi, cô không cần nhớ. Thái Tử Phi cũng không phải là người có lòng dạ hẹp hòi, càng không cần phải tới cửa tạ lỗi."


Ngư Vọng Nguyệt thấy vẻ mặt của hắn tựa như không để việc này ở trong lòng thì trong lòng không khỏi buông lỏng, hoặc là Thái Tử Phi không nói với hắn chuyện nàng ta làm chủ hoặc là Thái Tử còn nhớ đến tình nghĩa của anh em họ, không muốn để nàng ta xấu hổ...


Nàng ta nhẹ giọng kiên trì: "Thần nữ nghe nói Thái Tử Phi rất là tức giận với việc này, nếu có thể tới cửa tạ lỗi thì cũng coi như là thành ý của thần nữ." Nàng ta do dự một lát rồi cúi người khẽ chào: "Lần trước Thái Tử Phi ban cho em gái của thần nữ mấy bàn tay... Chuyện này vốn chính là chúng thần nữ sai, Thái Tử Phi muốn đánh muốn phạt thần nữ cũng nhận. Chỉ là ngày mai còn phải hầu hạ Hoàng Hậu, nếu mặt mũi bị thương thì sợ là không đẹp, còn xin Thái Tử giúp thần nữ nói tốt vài câu."


Lục Diễn nghe nàng ta nói Thẩm Tân Di giống như cọp mẹ thì trong lòng không vui, lại không thể làm chủ tha thứ hoặc là trừng phạt nàng ta nên thản nhiên nói: "Vậy xin cứ tự nhiên đi."


Ngư Vọng Nguyệt thấy hắn nhả ra, còn tưởng rằng hắn là bất mãn với tính tình bạo nộ của Thẩm Tân Di nên khóe môi hơi hơi giương lên: "Vâng ạ."


Lục Diễn không để ý đến nàng ta, sau khi rời cung thì lên ngựa lập tức trở về phủ Thái Tử. Ngư Vọng Nguyệt vốn có ý định nói chuyện với hắn trên đường, kết quả hắn cưỡi ngựa, nàng ta đành phải theo ở phía sau yên lặng hít bụi.


Lục Diễn về phủ Thái Tử trước rồi hỏi Thẩm Tân Di: "Nàng đánh thứ nữ kia của nhà họ Ngư hả? Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?"


Chuyện mấy ngày nay rất nhiều, Thẩm Tân Di hoàn toàn không bận tâm kỉ càng tỉ mỉ nói với hắn. Nàng không hiếu kỳ chuyện hắn biết nàng đánh người nhưng lại tò mò hắn làm sao đột nhiên hỏi cái này: "Vài ngày trước đã đánh, đây chính là phủ Thái Tử của chàng, không phải chàng đã sớm biết rồi sao? Hiện tại hỏi cái gì."


Lục Diễn vô cùng phiền lòng, hắn đặc biệt gấp gáp trở về là vì khanh khanh ta ta với Tố Tố mà không phải vì xử lý chuyện lộn xộn của Ngư Vọng Nguyệt. Mấy ngày trước đây hắn đã biết chuyện thứ nữ nhà họ Ngư bị đánh nên cũng không hỏi nhiều, dù sao là chuyện của Tố Tố, bản thân nàng giải quyết làm sao vui là được


Giọng điệu của hắn không kiên nhẫn: "Nàng ta nói xin lỗi nàng, muốn tới cửa tự mình xin lỗi nàng, lập tức tới ngay." Hắn dường như giận dỗi mà kéo nàng qua hôn thật mạnh một cái: "Đợi lát nữa nàng nhanh đuổi nàng ta đi."


Thẩm Tân Di lập tức nhớ tới chuyện năm ngàn lượng bạc kia, hạ nhân bên ngoài đã thông truyền: "Thái Tử Phi, đại nương tử nhà họ Ngư xin gặp ạ."


Thẩm Tân Di trả lời, thuộc hạ nhanh chóng mang theo Ngư Vọng Nguyệt đi lên. Nàng ta thấy Thẩm Tân Di thì hốc mắt lập tức đỏ lên, cúi đầu nói: "Thứ muội kia của thần nữ không có tiến bộ, trước đó vài ngày đã gây cho điện hạ và Thái Tử thêm phiền toái, còn xin điện hạ thứ lỗi. Muội ấy từ nhỏ đã lớn lên với thần nữ, gây ra tình trạng như vậy cũng là do thần nữ quản lý không nghiêm. Nếu Thái Tử Phi muốn phạt thì cũng phạt ngay cả thần nữ đi."


Nàng ta nói xong thì dùng ánh mắt nhìn Lục Diễn, thấy hắn không hề phản ứng thì trong lòng hơi hơi thất vọng.


Thẩm Tân Di cúi đầu uống mấy ngụm trà rồi cười cười: "Ngư nương tử đứng lên đi, việc này suýt chút ta đã quên mất, cách mấy ngày này cô lại đây tạ lỗi, thật sự là ta hơi kinh ngạc."


Ngư Vọng Nguyệt phản ứng cực nhanh: "Sau khi Vọng Thủy về nhà bị cha phạt cấm túc, hôm qua muội ấy mới được thả ra, thần nữ cũng mới biết được việc này."


Thẩm Tân Di từ từ nói: "Xem ra chuyện này Ngư nương tử là không rõ tình hình, sao ta nghe nói là cô xúi giục nàng ta?"


Lúc này Lục Diễn mới cảm thấy chuyện này có hơi thú vị, rất có hứng thú mà nhướng mày.


Ngư Vọng Nguyệt chờ chính là những lời này của nàng, nàng ta quá sợ hãi: "Tuyệt đối không có việc này!" Lần này mục đích nàng ta tới đây rất rõ ràng, Ngư Vọng Thủy đã bán nàng ta, Thẩm Tân Di sớm hay muộn sẽ đem chuyện này đâm chọt với Lục Diễn, nàng ta phải ra tay trước để chiếm lợi, giải thích rõ ràng mới được.


Sau khi nàng ta nói xong thì nét mặt nàng ta lại thay đổi, như hiểu ra điều gì, sắc mặt trắng bệch với vẻ mặt chua xót: "Tam nương muội ấy phạm vào chuyện nhỏ nhặt gì cũng thích đẩy đến trên đầu thần nữ, mỗi lần đều là thần nữ bị cha trách phạt. Lần này có lẽ là muội ấy sợ ngài phạt muội ấy, lúc này mới nói là thần nữ xúi giục, thần nữ không ngờ muội ấy lại làm những chuyện như vậy..." Nàng ta nhắm mắt, khổ sở đến mức không nói được nữa.


Phía trên Ngư Vọng Thủy còn có một di nương đấy, nàng ta hắt nước bẩn trở về thì muội ấy cũng chỉ có thể chịu. Nàng ta dường như nghẹn ngào một chút lại mở ra mắt, kiên nghị nói: "Chuyện khác thần nữ có thể giúp muội ấy gánh vác một vài nhưng chuyện lần này liên quan đến danh tiết, thần nữ tuyệt đối không thể nhịn nữa. Nếu điện hạ không tin thì có thể kêu Tam nương tới đối chất với thần nữ."


Cách nói của nàng ta hợp tình hợp lý, Thẩm Tân Di vô cùng tán thưởng tài diễn xuất và kỹ năng câu thoại của nàng ta nhưng loạn quyền đánh chết sư phụ già, nàng không theo kịch bản mà hỏi ngược lại: "Ngư nương tử đặc biệt tới đây xin lỗi?"


Ngư Vọng Nguyệt ngây ra một lúc, do dự mà gật đầu.


Mặt Thẩm Tân Di nặng nề, không vui mà nói: "Cho nên truyền thống của nhà họ Ngư các cô là tay không tới xin lỗi à?"


Ngư Vọng Nguyệt: "..."


Thẩm Tân Di kêu Trương Ma ma lấy ra giấy vay nợ trực tiếp ném tới trước mặt nàng ta: "Chuyện này ai làm ta mặc kệ, các người trả ta năm ngàn lượng bạc còn thiếu, nếu không ta sẽ giúp con gái nhà họ Ngư bọn cô nâng cao thanh danh."


Ngư Vọng Nguyệt: "..."


Nàng ta tưởng rằng việc đến xin lỗi Thẩm Tân Di lần này thì nàng sẽ gây khó dễ với nàng ta, thậm chí còn sẽ thưởng cho nàng ta mấy cái tát. Nhưng nàng ta ước gì khiến Thẩm Tân Di đánh nàng ta, tốt nhất để Thái Tử Phi khiến nàng ta vết thương đầy người. Thanh danh độc ác xảo quyệt của Thẩm Tân Di sẽ nhanh chóng lưu truyền ở Trường An, Thái Tử cũng sẽ không đồng ý với việc nàng ra tay với em họ mình nhưng nàng ta không nghĩ tới phương thức gây khó dễ của nàng là như vậy... Sáng tạo khác người.


Nàng ta biết chuyện mắc nợ năm ngàn lượng bạc, nàng ta cắn môi dưới lại theo bản năng mà nhìn Lục Diễn, thấy hắn không nói chuyện vì mình một lần, lúc này mới mở miệng: "Điện hạ..." Tài sản của nàng ta không tính là đơn giản nhưng năm ngàn lượng cũng không phải là một con số nhỏ, tiền của nàng ta lại không phải gió to quát tới!


Thẩm Tân Di không nhanh không chậm mà dùng lời ngăn cản nàng ta: "Bọn cô không phải là chị em tình thâm sao? Khi còn nhỏ cô vì nàng ta chịu quá nhiều phạt như vậy, lại giúp nàng ta chút bạc này cũng không có gì phải không?"


Lục Diễn không khỏi cong cong khóe môi.


Thẩm Tân Di vung tay lên: "Hiện tại cô có thể lăn, trong vòng 3 ngày ta muốn thấy được tiền." Nàng lại nhìn Trương ma ma một cái, Trương ma ma trực tiếp vươn tay kéo xuống ngọc bội bên hông Ngư Vọng Nguyệt: "Cái này coi như là của làm tin, cô cũng đừng nghĩ chống chế."


Ngư Vọng Nguyệt lòng mang ý xấu mà tới, bị đuổi ra ngoài với vẻ mặt bàng hoàng.


Lục Diễn giải tán hạ nhân, bàn tay to vớt ôm nàng vào lòng, cắn vành tai nàng rồi hỏi: "Cuối cùng là chuyện như thế nào?"


Thẩm Tân Di lười biếng nói: "Quên nói cho chàng, Ngư Vọng Thủy nói lần trước Tề Sất và ca thiếp đánh nhau là do Ngư Vọng Nguyệt xúi giục nàng ta, còn nói Ngư Vọng Nguyệt là vì giúp Tề hoàng hậu hết giận, cụ thể thế nào thiếp cũng lười đến quản, đòi tiền là xong việc."


Lục Diễn trào phúng mà cong cong môi: "Nàng ta luôn thích khoe khoang sự thông minh."


Thẩm Tân Di đột nhiên tò mò lên: "Giả như không cưới ta, chàng sẽ cưới nàng ta hoặc là nghênh nàng ta là lương đệ sao?"


Lục Diễn suy nghĩ một lát: "Sẽ."


Hắn ngẫm nghĩ lại nói: "Cho dù tạm thời sẽ không nhưng sau này chỉ sợ cũng là sẽ. Ta sẽ dựa theo ý tứ của Hoàng Hậu trước chọn cô gái nhà cao cửa rộng làm vợ, sau đó lại nghênh nàng ta làm lương đệ, về sau cũng sẽ lại nghênh phi tần khác."


Tóm lại đều không phải là người hắn thích, cưới một người hoặc là cưới một trăm cũng chẳng khác nhau.


Hắn cũng sẽ không thích ai, có thể sẽ sống một cuộc sống mưu mô với người khác, cô độc mà nghênh đón chết già trên bảo tọa kim long, vĩnh viễn sẽ không biết thích là loại cảm giác như thế nào.


Hai người tốt xấu gì cũng từng có tiếp xúc da thịt, Thẩm Tân Di không hiểu sao lại khó chịu, không nóng không lạnh mà nói: "Hiện tại hậu cung của điện hạ rỗng tuếch cũng là do thiếp không hiền huệ."


Hắn trong phút chốc lại nghĩ tới ngày tháng không có nàng nên nhịn không được mà cúi đầu hôn giữa mày nàng: "Ta có Tố Tố, thắng qua thế gian muôn vàn."


Hắn dứt khoát ôm nàng lên trên bàn, hai tay nắm lấy mắt cá chân của nàng rồi không nói gì mà nhìn nàng. Dù chưa từng lên tiếng nhưng đáy mắt khát cầu đã thắng qua cả ngàn lời nói.


Thẩm Tân Di mờ mịt một lát, nhìn cũng không nhìn hắn một cái đã trực tiếp nhảy xuống bàn, đổ đầy tràn một chén trà nhỏ đưa cho hắn rồi đưa đến bên miệng hắn: "Uống nó."


Lục Diễn ham muốn rạo rực, bị quấy rầy đã vô cùng bực nên nhíu mày hỏi: "Này lại là cái gì?"


Thẩm Tân Di trầm giọng nói: "Canh tránh thai."


Giọng nàng lạnh nhạt vô tình: "Ngươi cho rằng ta sẽ để ngươi sinh con cho ta ư?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi