THÁI TỬ PHI CÓ BỆNH

Editor: Mứt Chanh


Dục vọng ngập tràn của Lục Diễn lập tức tan thành mây khói, vẻ mặt đau đầu mà nhìn chằm chằm nàng. Sao lúc này Ngạo Thiên lại chạy ra? Vì sao cố tình là lúc này, hắn vội vã chạy về chẳng lẽ chính là vì thấy thứ này sao!


Hắn lặng im một lát: "Cho ta uống? Nàng xác định?"


Thẩm Tân Di thấy vẻ mặt không tình nguyện của hắn thì hơi dịu lại: "Ngươi yên tâm, thuốc này không làm tổn thương cơ thể." Tránh thai cũng phải khoa học hợp lý chứ.


Lục Diễn yên lặng mà nhìn nàng một cái, không nói một lời mà uống cạn chén trà nhỏ.


Thẩm Tân Di tự động thay đổi ánh mắt của hắn thành ai oán tuyệt vọng. Nàng luôn lạnh nhạt vô tình với hắn nhưng nhìn ánh mắt như vậy thì trong lòng không hiểu sao lại đau xót. Nàng vươn tay sờ lên mặt Lục Diễn rồi thở dài: "Bây giờ ta còn chưa quên được chàng ấy, tạm thời không thể cho ngươi đứa con, chờ sau này rồi nói sau, ngươi đừng khóc."


Ai khóc... Lục Diễn: "... À."


Thẩm Tân Di thấy hắn thuận theo toàn cục như thế thì sắc mặt lại dịu dàng không ít rồi hôn hắn một chút: "Đợi lát nữa ta không đến phòng Lục Yêu, đêm nay sẽ ở nơi này của ngươi."


Lục Diễn: "... Tùy nàng." Trong lòng hắn đang tính toán xem khi nào tống cổ Lục Yêu đi ra ngoài.


Hắn nhớ không lầm thì hình như nàng biến thân thành Long Ngạo Thiên đều sẽ có thứ gì đó kích phát, lúc này lại là thứ gì kích hoạt đây?


Hắn cẩn thận nhớ lại đoạn đối thoại của hai người một lần nữa, nàng nhiều lần lặp lại cũng chỉ có ba chữ canh tránh thai, nhưng nguyên nhân nào khiến nàng nhắc tới canh tránh thai?


Hắn cúi đầu suy tư, Thẩm Tân Di cảm thấy hắn hôm nay đặc biệt im lặng, nàng như suy tư gì đó mà nhìn hắn, bỗng nhiên nói: "Lần trước ta gặp được ánh trăng sáng Lục Diễn."


Lục Diễn thu hồi suy nghĩ, vô cùng phối hợp mà hỏi nàng: "Không phải hắn đã chết rồi sao? Sao nàng lại thấy hắn."


Thẩm Tân Di vì cứu vãn sự tự tôn mà bịa đặt lung tung: "Chàng ấy nói chàng ấy quá nhớ ta, cho nên ba quỳ chín lạy cầu nửa ngày với Diêm Vương, lúc này mới có thể đi lên gặp ta một lần."


Lục Diễn ha hả: "... À." Hắn ngừng lại rồi nói: "Hắn còn nói cái gì?"


Thẩm Tân Di vươn tay nắm lấy tay hắn: "Chàng ấy nói chàng ấy không thể làm bạn với ta, còn nói chàng ấy đã tìm được vợ tên là Thẩm Tân Di. Chàng ấy bảo ta trân trọng, để ta đối xử tốt với ngươi."


Lục Diễn nhìn chén ' canh tránh thai ' kia: "Nàng đối xử tốt với ta?"


Thẩm Tân Di nói: "Ta tạm thời không muốn có con, hơn nữa ta đều đáp ứng đêm nay sủng hạnh ngươi, ngươi còn có cái gì mà oán giận?"


Lục Diễn vì phúc lợi buổi tối nên kiềm chế xúc động chửi thề: "... Được thôi."


Thẩm Tân Di vừa lòng gật đầu: "Thành thật một chút, chỉ cần ngươi cố gắng nghe ta nói, sau này ngươi sẽ hưởng vinh hoa phú quý vô tận."


Điều duy nhất mà Lục Diễn cảm thấy hứng thú chỉ có hai chữ ' sủng hạnh ', đang muốn đi sâu vào tâm sự đêm khuya với nàng làm sao sủng hạnh thì Ngọc Yên đã đưa thư từ bên ngoài: "Nương tử, hầu gia đưa thư nhà tới."


Lục Diễn bất giác nheo mắt lại, Thẩm Tân Di thật sự vui mừng nên vội nói: "Mau lấy vào."


Ngọc Yên vừa tiến đến đã thấy Lục Diễn cũng ở trong điện, nhất thời hơi khẩn trương, bàn tay cầm thư nhà càng siết chặt hơn. Thẩm Tân Di nhận lấy thư nhà lại vui vẻ hỏi: "Cha có còn nói gì không? Còn bảy, tám ngày nữa là đến Tết rồi, khi nào bọn họ trở về á."


Ngọc Yên căng da đầu nói: "Hầu gia nói có chút việc trì hoãn, khoảng mồng ba, mồng bốn tết sẽ trở về. Hy vọng lúc đó có thể gặp được người ở trong cung."


Thẩm Tân Di nói: "Đó là đương nhiên." Nói xong mới mở thư nhà nhìn kỹ.


Lục Diễn ở một bên không rên một tiếng, Thẩm Tân Di xem xong mới lễ phép định hỏi hắn: "Đến lúc đó ngươi có thời gian không? Muốn đi gặp cha với ta không?"


Nàng hoàn toàn không trông cậy vào Lục Diễn có thể đi, không nghĩ tới hắn lần này tiến bộ, cho cái đáp án ba phải cái nào cũng được: "Không biết lúc đó có chuyện gì không."


Thẩm Tân Di hừ hừ một tiếng.


Thấy trời cũng sắp tối, hai người ăn cơm tối xong, cả hai giải quyết xong chuyện của mình rồi mới lên giường nghỉ ngơi.


Lúc này Lục Diễn lấy sắc dụ cũng không rõ ràng như vậy, chỉ là áo ngủ trên người lỏng lẻo lộ ra vòm ngực rắn chắc và bụng nhỏ săn chắc, làn da trắng nõn còn dính một nửa bọt nước khiến áo ngủ và quần dài đều bị ướt, như ẩn như hiện vô cùng hấp dẫn.


Thẩm Tân Di vội vàng rửa mặt, sau đó nửa nằm ở trên giường, hai mắt đánh giá Lục Diễn từ trên xuống dưới. Nhìn thấy cảnh đẹp như vậy thì cười lạnh một tiếng: "Ngươi cũng thật lẳng lơ." Thế thân bé nhỏ thật sự là không từ thủ đoạn, vì tranh sủng mà ngay cả thủ đoạn ướt át cũng có thể nghĩ ra được.


Lục Diễn bình tĩnh nói: "Chúng ta vốn chính là vợ chồng, thú vui chốn khuê phòng mà thôi." Hắn giơ tay gãi lên cằm nàng: "Không lẳng lơ với nàng chẳng lẽ lẳng lơ với người khác?"


Lão đại Ngạo Thiên cũng sắp chống đỡ không được bộ dạng lẳng lơ của Lục Diễn, đồ cợt nhả không biết xấu hổ này!


Nắm giữ ý niệm không bao giờ để thế thân bé nhỏ cợt nhả hơn mình, nàng điều chỉnh một chút tư thế rồi cười tà ác mà nói: "Vậy để ta nhìn xem ngươi có thể có bao nhiêu lẳng lơ?" Nàng ngạo mạn mà dặn dò: "Ngồi trên, tự mình động."


Lục Diễn: "..."


Hắn còn trông cậy có thể nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt hờn dỗi của cô gái nhỏ, bây giờ xem ra là không cần suy nghĩ. Hắn thật sự không chịu nổi lão đại Ngạo Thiên mở miệng nên cúi đầu chuẩn xác mà ngậm lấy cánh môi của nàng, dùng một tay kéo mạnh tay nàng, cởi bỏ áo ngủ trên người mình rồi lại cởi bỏ quần áo thừa trên người nàng.


Làm loại chuyện này mấy lần đầu đều sẽ không quá thoải mái, hai người còn thiếu kinh nghiệm, hình thể và thể lực chênh lệch nhau quá lớn. Lục Diễn lại là người trên giường dưới giường đều rất cường thế. Vào lần đầu tiên Thẩm Tân Di cảm thấy còn ổn, vào lần thứ hai đã mệt mỏi lại cảm thấy đau đớn. Nàng sẽ không chịu đựng hắn ở chuyện này mà trực tiếp đạp Lục Diễn một phát, mơ hồ mà giận mắng: "Hầu hạ không tốt, kéo xuống chém."


Lục Diễn: "..."


Hắn đang nắm vòng eo nhỏ của nàng chuẩn bị tới lần thứ ba thì đã bị nàng đột ngột dùng một chân đá vào trên vai. đàn ông khi ở trên giường đều sẽ đặc biệt tốt tính, nếu không làm sao sẽ có cụm thổi gió bên gối?


Ví dụ như bây giờ, Lục Diễn bị nàng đá một cước xong chẳng những không bực mà ngược lại cảm thấy rất có hứng thú. Hắn nắm lấy mắt cá chân của nàng rồi cắn một cái vào ngón chân hồng hào của nàng: "Con nhóc này, thoải mái xong rồi thì không thừa nhận à."


Thẩm Tân Di mệt muốn chết, khép mắt chẳng thèm nhìn hắn một cái


Mặc dù Lục Diễn còn chưa chơi đã nhưng nhìn mái tóc của nàng đã mướt mồ hôi, gương mặt phiếm hồng, hơi thở không đều, hiển nhiên là mệt muốn chết thì lần này mới bỏ qua cho nàng rồi khẽ cười nói bên tai nàng: "Còn dám tìm người khác hầu hạ không?"


Thẩm Tân Di vẫn chẳng mở mắt, cả buổi mới hừ một tiếng, đứt quãng nói: "Chờ ngươi... Tuổi già sức yếu, ta sẽ tìm... Mười người hoặc tám người đẹp như hoa, ngủ tới ngủ lui, ngươi lăn đi... đến lãnh cung ăn cơm thiu đi!"


Nàng tựa như nghĩ đến gì đó, bỗng nhiên mở mắt ra: "Đừng quên uống canh tránh thai."


Lục Diễn: "..."


Thẩm Tân Di đợi cho hơi thở của mình bình tĩnh lại, phục hồi lại tinh thần thì bắt đầu cảm thấy phẫn nộ với bản thân vì không có thể lực một đêm bảy lần, giận cắn một cái thật mạnh lên cổ của thế thân bé nhỏ rồi ôm hắn nói: "Ngủ, ngày mai tái chiến!" Chẳng lẽ tuổi nàng còn trẻ đã không lên được? Nàng không phục á!


Lục Diễn cong môi cười: "Được thôi."


......


Lục Diễn đã biết mùi, thật sự hận không thể một ngày mười hai canh giờ đều ở trên người nàng. Để quanh quẩn ở nhà một ngày tốt lành, hắn đặc biệt đẩy hết mọi chuyện, tính toán ở nhà với nàng một ngày, đáng tiếc trời không chiều lòng người. Thế tử Dự Chương tới kinh thành trước thời hạn, Văn Xương Đế vì biểu hiện trịnh trọng còn đặc biệt mở tiệc chiêu đãi. Lục Diễn đã là Thái Tử đương triều, lại là anh họ của Thế Tử Dự Chương Lục Du nên tất nhiên phải đến nghênh đón.


Cũng bởi vậy, Lục Diễn đều trưng gương mặt thối một ngày.


Thẩm Tân Di đều nói với hắn: "Lúc này không phải em họ của ngươi tới sao? Mặt ngươi đen thui như vậy là cho ai nhìn hả?"


Lục Diễn thấy nàng không hiểu thì rất là tiếc nuối mà buông tiếng thở dài, thừa dịp lúc không có ai thì thơm lên mặt nàng: "Một tên đàn ông con trai thì có gì hay ho."


Thẩm Tân Di nghiêng đầu muốn tránh, lại bị hắn ôm hôn, nàng chỉ phải thoa một lớp nước hoa mỏng một lần nữa, lại chỉnh sửa quần áo một tí, lúc này mới vào cung gặp người với Lục Diễn.


Thế tử Dự Chương đã vào kinh thành cùng với Thế tử phi đi bái kiến Văn Xương Đế. Văn Xương Đế mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào thì trên mặt lại ấm áp thân thiết với Lục Du, giống như trưởng bối thân thiết. Ông ta thấy Lục Diễn tới còn cố ý dặn dò: "Tình cảm của hai anh em con xưa nay luôn tốt, Tứ Lang cũng đã lâu không gặp con. Tiệc hôm nay các con ngồi chung một chỗ đi." Ông ta vô cùng săn sóc mà cười cười: "Đây chỉ là bữa tiệc tầm thường, không cần giữ lễ tiết."


Lục Du là đứa trẻ đáng thương, vương phủ có chuyện tốt gì cũng không đến phiên đệ ấy nhưng chuyện xui xẻo tuyệt đối đệ ấy sẽ chiếm đầu một phần, giống như triều thần tay cầm quyền cao cần phải để lại con vợ cả trong nhà làm con tin trong kinh. Lục Du là người mà cha không thương, mười bốn tuổi đã bị lão Quận vương đưa đến kinh thành sống mấy năm. Tuy Văn Xương Đế không thể trực tiếp động thủ giết đệ ấy nhưng cũng âm thầm phái những người tới dẫn đệ ấy suốt ngày tìm hoa hỏi liễu chơi bời lêu lổng. Ít nhiều cũng do Tề vương phi có dũng có mưu, làm bộ bệnh nặng sắp không được nên mới triệu đệ ấy trở về.


Nhưng cũng bởi vì đệ ấy sống mấy năm ở kinh thành, hơn nữa đã là anh em bà con với Lục Diễn, hai người có quan hệ rất tốt nên Văn Xương Đế nói lời này cũng không phải khách sáo.


Thẩm Tân Di nhân cơ hội đánh giá hai vợ chồng Lục Du, nhà họ Lục có nhiều người đẹp. Dung mạo của Lục Du rất đẹp, mày đẹp môi đỏ, thanh tú độc nhất vô nhị. Khuôn mặt xinh đẹp như thiếu nữ, có chút nam sinh nữ tướng thú vị. Người đẹp tựa như đệ ấy không dễ dàng cưới được một người có dung mạo gần giống đệ ấy. Dung mạo của Thế tử phi lại rất bình thường, đứng cạnh đệ ấy thậm chí còn hơi xấu, chỉ là lại đeo vàng bạc trên người, quả là lộng lẫy huy hoàng.


Hai người không chỉ khác nhau về ngoại hình mà còn có mối quan hệ không mấy tốt đẹp, ngay cả ánh mắt giao tiếp cũng không có.


Lục Du đương nhiên cũng nhìn thấy Thẩm Tân Di, chẳng qua làm trò trước mặt Văn Xương Đế nên không thể nói lời cảm ơn, vì vậy đệ ấy mỉm cười với nàng.


Văn Xương Đế lại nói vài câu, phất tay để người hai nhà ngồi vào vị trí còn bản thân có việc rời khỏi đại điện trước.


Thẩm Tân Di nhỏ giọng nói với Lục Diễn: "Huynh đệ của ngươi không giống ngươi."


Lục Diễn không nhìn nàng nhưng cũng biết nàng suy nghĩ cái gì, búng tay gõ nhẹ lên trán nàng: "Im lặng, cho dù giống ta cũng không phải là người mà nàng có thể nhớ thương."


Thẩm Tân Di hừ một tiếng, lại nhiều chuyện với hắn: "Y và Thế tử phi nhìn không được tốt? Hai người có con chưa?"


Lục Diễn đơn giản giải thích một câu: "Vợ đệ ấy họ Tưởng, là cháu gái của vị Trắc phi trước, bây giờ dưới gối cả hai đều trống trơn." Hắn nói xong thì đi qua đó nói chuyện với Lục Du.


Chính là mụ Trắc phi khiến lão Quận vương sủng thiếp diệt thê, lập con thiếp sinh ra làm Thế tử? Thẩm Tân Di lập tức hiểu ra.


Nàng đột nhiên có loại cảm giác kỳ quái, tuy rằng cặp anh em mệnh khổ này không giống vẻ ngoài nhưng quỹ đạo cuộc sống của hai người thật sự rất giống. Đồng dạng là thiếu niên tài cao bị cha kiêng kị, không bao lâu thì vận mệnh nhiều chông gai. Quan trọng nhất chính là hai người đều cưới con gái của kẻ thù làm vợ.


Nàng nghĩ như vậy thì bỗng nhiên cảm thấy vị Thế tử phi kia vậy mà hơi giống mình, tình cảnh của nàng ta thậm chí còn không bằng mình, vì thế lúc nhìn Tưởng Thế tử phi thì không khỏi hơi thương tiếc.


Nàng đang cân nhắc thì mấy mệnh phụ và tông thất phụ tới tìm nàng nói chuyện, nàng bất chấp nghĩ tiếp nữa mà nghiêm túc nói chuyện giao thiệp với mấy phu nhân kia.


Ở lúc nàng đang cân nhắc Tưởng thị thì thật ra Tưởng thị cũng đang âm thầm đánh giá nàng, đặc biệt là lúc nhìn thấy Thái Tử cưng chiều thân mật với vị Thái Tử Phi này thì đáy mắt nàng ta xẹt qua một chút ghen ghét không rõ ràng lắm.


Lúc này có vị mệnh phụ nhìn thấy trên cổ Thẩm Tân Di đeo một chuỗi ngọc xuyến hoa cực kỳ đẹp làm tôn lên nước da trắng ngần và rạng rỡ thì bà không khỏi tán thưởng: "Chuỗi ngọc tầm thường đều là vàng bạc ngọc lục bảo và trang sức khác, chuỗi ngọc của Thái Tử Phi bên trên điểm xuyến trang sức thì thần phụ chưa thấy qua, tôn lên nước da trắng như tuyết, thậm chí còn tốt hơn."


Thẩm Tân Di: "Chỉ là dùng lưu li, xà cừ tầm thường chế thành thôi, đều là một ít đồ chơi nhỏ. Nếu phu nhân thích thì ta sai người chế tạo gấp gáp đưa tới cho phu nhân một chuỗi."


Mệnh phụ kia xua tay cười: "Bảo vật như vậy cũng chỉ có Thái Tử Phi xứng mang theo, thần phụ là người thường thì làm sao mà xứng cho được."


Thẩm Tân Di còn chưa lên tiếng thì một giọng nói chen vào: "Ta nghe nói rằng một số thương nhân có lòng dạ đen tối ngâm những viên ngọc vào nước thuốc rồi đem bán ra, trông cũng thật sự rực rỡ. Sao ta thấy ánh sáng chuỗi ngọc này của Thái Tử Phi hơi không bình thường vậy, ngài không bị lừa đấy chứ?"


Thẩm Tân Di quay đầu nhìn qua, đúng là vị Thế tử phi Tưởng thị kia.


Lời này của nàng ta có thể nói là rất khó nghe, còn không để Thái Tử Phi xuống đài được, mọi người trong điện không khỏi im lặng. Tưởng thị lại là dáng vẻ điếc không sợ súng, nghiêng người dựa vào cột, đầy mặt đều viết ngươi có thể làm khó dễ được ta à?


Thẩm Tân Di vốn còn hơi thương hại nàng ta, bây giờ thật sự cảm thấy người đáng thương tất có chỗ đáng giận. Nàng còn hơi buồn bực, Tưởng thị dám làm càn với nàng ở đại điện như thế, e là đầu óc của nàng ta không phải không bình thường?


Nàng nghi hoặc nhiều hơn tức giận, nhìn thấy đức hạnh không quan trọng với nàng ta thì trong lòng lập tức hơi hiểu ra. Có lẽ là Tưởng thị bất chấp tất cả, dù sao nhà mẹ đẻ bị chồng lật đổ, nàng ta cũng không thể trông cậy vào, đơn giản trước khi chết phải kéo chút thù hận cho chồng.


Tưởng thị thấy Thẩm Tân Di không nói lời nào thì càng thêm giương giương tự đắc, còn dính líu tới Thái Tử: "Lần tới Thái Tử Phi có mua đồ thì vẫn nên chú ý nhiều một chút, nếu thật sự mua phải hàng giả mà mang lên thì chẳng phải làm mất mặt Thái Tử sao?"


Nàng ta đương nhiên biết Thái Tử cưới con gái của kẻ thù là Thẩm Hầu. Trước khi tới kinh thành nàng ta vốn tưởng rằng cảnh ngộ của Thẩm Nữ không khác gì mình, còn muốn tìm người đồng bệnh tương nắm tay tìm đường chết ấy. Lúc nhìn thấy Thẩm Nữ được Thái Tử cưng chiều đến vậy khiến nàng ta càng thêm tuyệt vọng. Dù sao nàng ta cũng sống không lâu, có thể làm xấu mặt chồng thì ném nhiều chút đỉnh.


Vốn dĩ Thẩm Tân Di không muốn nhìn loại người này, nghe nàng ta dính dáng tới thế thân bé nhỏ thì trong lòng hơi không được vui, rét căm căm mà nhìn nàng ta một cái: "E là Thế tử phi chưa thấy qua cái này cho nên nhìn cái gì cũng giống giả. Còn mong Thế tử phi ghi nhớ, sau này không nên nói bậy về đồ mình không biết, cẩn thận tự chuốc lấy phiền phức cho mình."


Tâm thái của Tưởng thị bây giờ rõ ràng là không chết cũng phải tìm đường chết, há mồm đã muốn lật lọng, bên kia Lục Du nhìn thấy một màn này thì hoàn toàn chưa cho nàng ta cơ hội mở miệng đã trầm giọng nói: "Cơ thể Thế tử phi không khoẻ, các ngươi còn không mau dẫn nàng đi?"


Tưởng thị trực tiếp bị người kéo xuống, Lục Du đi tới chỗ Thẩm Tân Di, ôm quyền hành lễ, trong giọng nói lanh lảnh mang theo tự trách: "Tiện

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi