Edit: Miêu Ngư
Mạc Bắc lại bắt đầu xảy ra chiến tranh, người Đan Vưu khí thế hung hăng, chỉ dựa vào hơn ngàn chiến sĩ đóng giữ biên cương căn bản không thể ngăn nổi mấy ngày. Vì vậy cha ta phụng mệnh mang binh ra chiến trường dẹp loạn.
Ngày xuất chinh, ta dặn đi dặn lại ông như mẹ già. Mấy năm nay ra chiến trường để lại không ít mầm bệnh trên người, bây giờ tuổi tác đã lớn, cũng không thể so được với ngày xưa. Ta lén lút dặn dò ông chú ý thân thể, nhất định phải bình an quay trở về.
Ai ngờ cha ta lại phản bác, ai đời mang binh đi đánh giặc lại sợ chết bao giờ. Một khi lên chiến trường, sống chết có số, chỉ có thể cố gắng hết sức mới không phụ lòng thiên hạ, không phụ ân tình hoàng đế.
Đại thần chung quanh nghe thấy khí thế vang dội của cha ta, rối rít tỏ vẻ tán thưởng. Chỉ có ta, bị một từ chết xuất ra từ miệng ông doạ cho suýt khóc. Ông là tướng quân của thiên hạ, nhưng cũng là một người cha của ta mà!
Trong lòng ta sốt ruột, nhưng đối mặt với người cha hiên ngang lẫm liệt đó, một lời cũng không thể nói ra. Triệu Tử Khâm im lặng nắm lấy tay ta, năm ngón tay đan chặt vào nhau.
"Tống tướng quân đã xuất binh, hẳn sẽ có chiến thắng mang về."
"Thần! Tống Nghĩa Lương nhất định sẽ không phụ lòng mọi người."
Ta đứng trước cửa thành, nhìn những áng mây đỏ rực phản chiếu trên sông núi, lai chiếu vào bóng lưng của cha ta đã đi xa. Mắt phải ta bắt đầu cuồng loạn, trong lòng hiện lên một dự cảm không lành. Thình thịch! Trống ngực đập liên hoàn.
Từ đó ngày ngày ta đều tụng kinh niệm phật, chỉ có thể cầu mong cha ta bình an trở về. Mà Triệu Tử Khâm lại đang phát sầu vì nạn đói ở phía Tây Nam. Ta nghe nói giám quốc chẳng khác nào trở thành nửa cái Hoàng đế.
Bây giờ mọi trọng trách đều đặt trên vai hắn, ta lo hắn chịu không được. Với tư cách là một Thái Tử phi hiền lương thục đức, chuyện khác không giúp được gì, nhưng thân thể ta vẫn lo được.
Vì vậy, ta nhờ thái y viết một phương thuốc bổ thân, tự tay nấu lên. Mỗi ngày đều bưng tới cho hắn, nói cho hắn biết đây chính là đồ bổ, bắt hắn phải uống không còn một giọt.
Lần đầu tiên, Triệu Tử Khâm rất cảm động, không chút suy nghĩ liền uống. Mặc dù uống xong mặt mũi nhăn nhó, cũng không nói một câu khó uống. Lần thứ hai, hắn cũng dứt khoát uống hết. Nhưng đến lần thứ ba, hắn lại hơi do dự, nhìn chằm chằm bát thuốc đen xì, hơn nửa ngày cũng không có động tĩnh gì. Ta lại thúc giục, hắn mới ngửa đầu uống cạn. Mắt thấy hắn đã uống sạch, ta cực kì hài lòng nở nụ cười, tiếp nhận cái chén không hắn đưa tới.
"Mỗi ngày ta đều mang tới cho chàng, một bát cũng không thể thiếu."
Thái y nói phương thuốc này tử tính ôn hoà, không thể thấy được hiệu quả ngay được, cần phải uống lâu dài mới có thể.
Triệu Tử Khâm đau khổ nhíu chặt mày, không lâu sau liền nắm lấy tay ta, phàn nàn.
"Thuốc này thật là đắng."
"Thuốc đắng dã tật."
"Ta chịu khổ, nàng nên nhanh chóng nghĩ ít biện pháp dỗ ngọt cho ta đi."
Ta lấy trong túi quần (y phục cổ đại có túi quần hả mấy bác) ra một chút mứt hoa quả, từng viên khô quắt, phía trên lốm đốm sương trắng. Cái này mua ở một cửa hàng mới mở bên phố Đông, còn chưa nếm qua đã trực tiếp mang cho Triệu Tử Khâm. Ta nhặt một viên mứt hoa quả nhét vào trong miệng hắn, trêu chọc.
"Hôm nay vừa mới mua đó, ta còn chưa được nếm qua, đã vào miệng chàng trước rồi."
Hắn ngậm một viên, có lẽ là do trái cây quá ngọt, mặt mày tươi tỉnh, môi nở nụ cười tràn đầy hạnh phúc.
Đều nói người thích ăn ngọt, vĩnh viễn đều vui vẻ, ta đoán Triệu Tử Khâm cũng là như vậy đi. Ăn ngọt nhiều quá cũng không tốt, sau khi cho hắn một viên thì ta lấy lại, đợi lát nữa về phòng ăn sau.
Thấy hắn nuốt xuống, ta mới hỏi.
"Ngọt không? Ăn ngon không?"
Hắn nói, "Ngọt, nhưng ta cảm thấy chưa đủ."
Thật tham, tổng cộng không có được bao nhiêu, ăn nữa lát nữa lấy gì ta ăn đây. Trong lòng thì nghĩ vậy nhưng tay vẫn ngoan ngoãn lấy ra, trái chọn phải nhặt, lấy ở phía dưới lên một viên nhỏ nhất đưa tới trước mặt Triệu Tử Khâm.
"Cái này nữa là đủ rồi! Đồ ngọt không nên ăn nhiều, cẩn thận sâu răng."
Không ngờ Triệu Tử Khâm lại không nhận, còn lắc đầu, kéo mạnh tay ta. Ta không có phòng bị liền bị ngã vào trong ngực hắn, mấy viên mứt quả trong tay cũng như ta, sợ tới mức rớt xuống đất.
Trước kia nếu ai làm lãng phí đồ ăn ta yêu thích, ta nhất định cùng hắn đối nghịch. Nhưng bây giờ thì khác rồi, làm lãng phí lại là Triệu Tử Khâm nha, ta mắng cũng không được, đánh lại không nỡ. Chỉ biết cúi đầu uỷ khuất nói.
"Đổ hết rồi, chàng mua lại cho ta đi!"
"Nàng muốn mua bao nhiêu ta cũng mua."
Hai mắt Triệu Tử Khâm tràn đầy vui vẻ, nhìn ta nóng bỏng, ta cũng không tránh đi, nhìn hắn mỉm cười.
"Tại sao giờ lại đối xử tốt với ta như vậy?" Hắn hỏi.
Ta ngửi thấy trên người hắn một mùi tùng hương nhàn nhạt, hình như lại lần nữa bị hắn đầu độc, ma xui quỷ khiến đáp một câu.
"Ta và chàng là phu thê, đồng thân đồng lòng, muốn dùng thật lòng muốn đổi lấy chân thành."
Nói xong một lời này, bất giác nín thở, còn chưa nghe thấy hắn trả lời, lại xảy ra một việc càng làm ta không thể thở được.
Triệu Tử Khâm hơi nghiêng đầu, chậm rãi tiến đến gần ta, chóp mũi chạm vào mũi ta, hơi thở hòa vào nhau, thân thể của ta lại nhanh hơn đầu óc một nhịp, nhắm mắt lại, cũng bắt chước hắn tiến lại gần.
Khi đôi môi mềm mại của hắn dán lên cánh môi ta, một khắc này, ta như nghe thấy tiếng tim đập mạnh bên tai, mà ta lại không thể phân biệt được là của người nào. Một lát sau, mặt ta đỏ tới tận mang tai, cả người nóng lên.
Thật lâu sau, Triệu Tử Khâm mới buông ta ra, cùng nhau thở hổn hển. Đầu hắn tựa vào trán ta, ánh mắt như chưa từng rời khỏi ta một giây nào, không biết có phải hay không bị sự ngại ngùng của ta chọc cười, trầm thấp lên tiếng.
"Ta nói không đủ, cũng không phải là mứt quả không đủ." Hắn còn nói.
"Lúc nàng gả cho ta, ta đã từng nói, sẽ không phụ nàng."
Lúc Triệu Tử Khâm nói câu sau, ta bỗng nhớ lại. Đúng là lúc thành hôn, hắn đã rừng nói như vậy. Chỉ có điều lúc đó hắn say mèm, vừa vào hỉ phòng đã ngã ra giường, mơ màng thở hổn hển mấy tiếng, mới chậm rãi ngồi dậy xốc lên khăn voan.
Sau khi nhìn thấy ta, ngốc nghếch nở nụ cười.
"Phu nhân của ta!"
Sau đó, cả người nhào tới, cả người lắc trái lắc phải mới nắm được tay ta, say mèm nói.
"Tống Diên! Ngươi gả cho ta, ta đây liền quyết định không phụ ngươi!"
Dứt lời, thân thể hắn chịu không nổi nữa mà ngất đi. Lúc đó ta không có để lời nói của hắn trong lòng, cho rằng đó chỉ là lời nói trong lúc say của hắn mà thôi. Dù sao thì trước khi gả vào, bọn ta cũng chưa từng gặp, đổi lại người khác, cũng không có ai tin được.
Ba năm qua, ta chưa từng muốn hiểu rõ về hắn, một lòng chỉ muốn làm tốt chức vị Thái tử phi này, giấu đi tính cách của chính bản thân, giả vờ giả vịt. Có khi còn sợ rằng có một ngày Triệu Tử Khâm sẽ thấy được bộ mặt thật của ta, nghịch ngợm tùy hứng, thậm chí còn có chút ngang ngược.
Nhưng bây giờ, trước mắt hắn ta trở lại là chính mình, không sợ hãi không né tránh, cũng đã bước vào trong trái tim hắn.
——— ? ———
Chương trước ngắn ghê!! Cũng may có chương này bù lại nè.