Edit: Miêu Ngư
Số lần ta ra vào hoàng cung ngày càng nhiều, ngẩn ngơ đến trưa. Thật ra cũng không có làm gì, chỉ hi ha ăn điểm tâm, thỉnh thoảng lại mài mực cho hắn. Ngoài ra ngoại trừ ngẩn người thì cũng chỉ ngồi nhìn hắn làm việc.
Triệu Tử Khâm người này, một khi làm việc sẽ chăm chú hết mình, khi đó, nét mặt của hắn hết sức đáng yêu. Lúc thì nhíu mày, lúc thì thở dài, khi tức giận thì hai mắt trợn ngược lên.
Ngay khi ta định hỏi hắn đang đọc cái gì, thì có cung nhân vội vàng cầm một phong thư hớt hải chạy vào. La lớn.
"Biên quan cấp báo!"
Đó là phong vũ hịch, trên thư cắm một ngọn lông vũ màu đen, đủ để biết tình huống có bao nhiêu khẩn cấp. Lại mang về từ biên quan, không lẽ là cha ta...
***Hịch là thể văn nghị luận thời xưa, thường được vua chúa, tướng lĩnh viết ra một phong trào dùng để cổ động, thuyết phục hoặc kêu gọi đấu tranh chống thù trong giặc ngoài.
Tim ta hẫng đi một nhịp. Triệu Tử Khâm tiếp nhận phong thư, vội vàng lướt qua, thần sắc ngưng trọng, ta đi đến bên cạnh hắn, không dám nhìn chữ trên thư, dò hỏi.
"Xảy ra chuyện gì?"
Hắn thu hồi tin, ánh mắt nặng nề nhìn về phía ta, môi mấp máy, nhưng vẫn không nói một lời.
"Có phải cha ta..."
Ta đại khái cũng đoán được là chuyện gì, nhưng ta không tin, thò tay muốn đoạt lấy phong thư. Triệu Tử Khâm ngăn lại, sức lực hắn lớn, hai tay nắm lấy bả vai ta, ta liền không nhúc nhích nổi.
"Ta sẽ không để cha nàng xảy ra chuyện gì không may. Tin ta được không?"
"Vậy chàng nói cho ta biết, cha ta rốt cuộc là làm sao?" Ta cảm thấy giọng nói của mình trở nên run rẩy, cố gắng kiềm chế cảm xúc, thấp giọng nói.
"Triệu Tử Khâm! Đừng gạt ta."
Ta không biết bây giờ hắn muốn làm cái gì, hình hắn có chút nghẹn ngào. Lúc ta muốn tránh khỏi tay của hắn, lại nghe thấy hắn chậm rãi nói một câu.
"Tống tướng quân trúng tên dẫn đến hôn mê, quân y đang cố gắng cứu chữa."
Trong nháy mắt, toàn thân ta như mất hết sức lực, hai tay nắm lấy Triệu Tử Khâm mới miễn cưỡng đứng vững.
"Tống tướng quân phúc lớn mạng lớn, nhất định có thể tỉnh lại."
Hắn còn đang muốn an ủi, nhưng một câu ta cũng không nghe lọt, tận đáy lòng trào lên một cỗ lo lắng, mí mắt ta một lần nữa nháy điên cuồng. Bất an càng lớn, sợ hãi càng nặng. Ta không biết phải nói thế nào, chỉ cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Hôm sau, Triệu Tử Khâm hướng hoàng đế xin đi gϊếŧ giặc, tự mình dẫn binh xuất chinh. Khi đó ta đang quỳ gối trước phật Quan Thế m ở chùa Thanh Tâm, ba vái một lạy, hết lòng thành kính.
Tin tức là Lý thị vệ chạy đến nói cho ta biết, đại khái hắn muốn ta đi ngăn cản Triệu Tử Khâm, dù sao thì ai cũng biết chiến trường là một nơi thế nào, đao quang huyết ảnh, sống chết do trời định. Hắn đường đường là một Thái Tử, sao có thể mạo hiểm.
Ta nghĩ Lý thị vệ nói cũng đúng, ngay cả cha ta, một đại tướng quân trăm trận trăm thắng cũng bị thương như vậy. Hắn mà đi, kết quả thế nào ta cũng không dám nghĩ.
Ta kéo Lý thị vệ chạy tới xe ngựa, chẳng bận tâm hình tượng, một lòng chỉ có hai chữ "đừng đi"! Lúc ta chạy đến Minh Hoa cung, Triệu Tử Khâm đã không thấy bóng dáng. Chỉ có mỗi hoàng đế đang ngồi tựa trên giường, một người hầu xung quanh cũng không có.
Còn không đợi ta kinh ngạc, hoàng đế như đã biết ta sẽ đến mà vẫy tay gọi ta đến bên cạnh.
"Diên nhi! Đến đây."
Số lần ta gặp hoàng đế cũng không nhiều lắm, nhưng mỗi lần vẫn quy củ chào hỏi, chỉ duy nhất lần này, không cho người bẩm báo, lỗ mãng xông vào. Ta tưởng ông sẽ tức giận, nhưng không, ánh mắt ông hiền lành, ngữ khí bình thản.
"Phụ hoàng biết trước con sẽ đến vì chuyện Tủ Khâm xuất chinh?"
Hoàng đế nặng nề thở dài, "Hắn đi lần này không chỉ vì thiên hạ, mà còn vì chính bản thân hắn."
Nói vậy, ta cũng á khẩu chỉ có thể đáp dạ.
"Con cũng biết, so với người thường, chức vị Thái tử càng khó làm mà đúng không? Làm như thế nào để ngồi vững vàng, lại để cho người trong thiên hạ tâm phục khẩu phục."
Ta trơ mắt nhìn ông, đối mặt với khuôn mặt già yếu của hoàng đế, đôi mắt đầy nếp nhăn, mấp máy môi, hỏi thẳng.
"Cho nên trận này chàng phải đánh? Chết cũng không màng?"
Trước mặt thiên tử mà nói lên từ "chết" chính là đại kỵ, ta cũng không suy nghĩ như vậy, hoàng đế cũng là từ Thái Tử từng bước một mà leo lên, khó khăn trong đó, ông rõ ràng nhất.
Cho dù là Thiên Tử hay Thái Tử thì cũng chỉ là một người sống sờ sờ, chết là hết, còn Thái Tử Thiên Tử cái gì nữa?
"Hắn không thể chết được, mà cuộc chiến này cũng phải thắng!"
Giọng nói hoàng đế vang lên, nói đến tâm trạng ta chấn động. Thái tử không có đường lui, hai chữ thắng thua hắn cũng chỉ có thể chọn một chữ thắng.
"Phụ hoàng, rõ ràng đến người còn không dám chắc chắn..." Ta nghẹn ngào, cuối cùng cũng không chịu được nữa. Tim ta không lớn, quan tâm lo lắng cũng chỉ bấy nhiêu. Nếu vì đại nghĩa, bảo ta chấp nhận, ta nào có thể chịu được.
Hoàng đế trầm tư một lát, nói.
"Con ngoan, con không phải làm điều gì cả, chỉ cần tin tưởng Khâm nhi là đủ rồi."
Ta cụp mắt, không dám nhìn ông.
"Lúc trước Khâm nhi hướng trẫm mong được lấy con, trẫm không đồng ý cũng chỉ vì sợ con tuổi nhỏ còn không hiểu chuyện." Hoàng đế bỗng nhiên nhắc đến chuyện này, lại nhẹ nhàng cười ra tiếng.
"Hôm nay, phải sợ là trẫm sai rồi."
"Lúc trước Khâm nhi vì lấy con phải tốn bao nhiêu công sức, thậm chí còn uy hiếp trẫm, nếu trẫm đáp ứng hôn sự của các con, trong ba năm hắn sẽ ngồi vững ngai vị thái tử này, nếu như không đáp ứng, hẳn là..."
Hoàng đế nói đến đây thì dừng lại, lòng hiếu kỳ của ta cũng bị cắt đứt, ngẩng đầu nhìn ông, nhận ra hoàng đế một mặt đầy mệt mỏi, thần sắc nặng nề. Ta muốn hỏi, thấy thế cũng không dám hỏi nữa.
Đã muốn đi, cho dù có nói thế nào đi chăng nữa cũng không thể thay đổi, ta đứng dậy hướng hoàng đế hành lễ cáo lui. Thân thể mới hơi cúi xuống, lại nghe thấy hoàng đế chậm rãi mở miệng, như dồn hết tất cả khí lực nói ra.
"Diên nhi, nếu có một ngày, mẫu hậu nhất thời xúc động mà làm chuyện gì đó, ta mong con cùng Khâm nhi có thể..."
Ta nhìn ông, hoàng đế cúi đầu, ánh mắt rơi xuống chuỗi ngọc trong tay, hạt ngọc xanh nhạt, sáng long lanh, tất cả lời nói cũng hoá thành bốn chữ.
"Sẽ tốt với nàng"