THÁI TỬ PHI NÓI CHUYỆN YÊU

Edit: Miêu Ngư

Không biết qua bao lâu, ta tỉnh lại. Vừa mới mở mắt, đập vào mặt ta là cảnh tượng quen thuộc.

Cung Trường Xuân, cung điện của hoàng hậu.

Bên giường có thị nữ chăm sóc, vừa thấy ta tỉnh vội vàng lui ra ngoài gọi hoàng hậu tới.

Bấy giờ ta chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, tay không tự chủ đưa lên xoa trán. Mới phát hiện trên trán quấn đầy băng gạc, chợt nhớ lúc ngất đi, bản thân hình như đụng vào thành xe, có lẽ bị rách da mới đau như vậy.

Ta chống đỡ cơ thể ngồi dậy, vừa định bước xuống đất đã nghe thấy tiếng hoàng hậu ngăn lại.

"Phải nghỉ ngơi cho tốt, thân thể con bây giờ không thể chịu được giày vò"

Bàn chân vừa nhấc lên đột ngột khựng lại, không biết nên tiến hay lùi. Hoàng hậu bước đến bên giường, nhấc chân ta lùi lại, lại thay ta dịch góc chăn, mới ngồi xuống nói chuyện.

"Mấy ngày nay con cứ ở chỗ ta nghỉ ngơi, dưỡng cho tốt thân thể."

Ta sao có thể ngồi yên, Triệu Cảnh Dục còn không biết sống chết ra sao, Thành Vương nếu muốn ta chết, thì toàn bộ phủ Thái tử sao còn có thể tha.

"Con phải quay về phủ Thái tử."

Ta giãy dụa đứng lên lên, đối diện với hoàng hậu gằn giọng nói.

"Triệu Cảnh Dục còn ở trong phủ, Thành Vương há có thể buông tha nó?"

Động tác hoàng hậu cực nhanh, hướng ra ngoài cửa gọi người, lại quay sang đè hai vai ta không cho nhúc nhích, bất mãn nói.

"Đứa bé kia so với cốt nhục của con quan trọng hơn?"

Ta sửng sốt, không thể tin mà nhìn bà. Lời nói này sao có thể giống với của Lý thị vệ như vậy?

Có lẽ với tất cả mọi người, Triệu Cảnh Dục bất quá chỉ là cái gai trong mắt, có cũng được không có cũng được. Có là con cháu quan lại cũng không bằng bốn chữ Hoàng gia huyết mạch.

Nhưng đối với ta, Triệu Cảnh Dục lại không chỉ có thế. Khi đó ở phủ Thái tử sống cô độc, lặng lẽ. Cậu như một lễ vật từ trên trời ban xuống, làm cho cuộc sống đơn giản của ta đầy sắc màu. Thậm chí có nhiều chuyện, ta sống mười mấy năm vẫn không thể hiểu ra, vẫn là nhờ đứa bé mấy tuổi khai sáng. Cậu cùng với Triệu Tử Khâm, là một phần không thể thiếu đối với ta.

Rất nhanh sau đó, từ ngoài đi vào hai ba thị nữ, chia nhau ra giữ tay ta lại, khi đó hoàng hậu mới buông ta ra. Từ trên cao nhìn xuống ta, trầm giọng nói.

"Nếu không có ta che chở, con đã sớm chết dưới cung tên. Còn có thể sống tới giờ, cũng chính là nhờ đứa bé trong bụng của con thôi."

Bà đã nói đến nước này, ta không hiểu nữa thì cũng là ngu. Đột nhiên ta nghĩ đến nhiều chuyện, từ trong cung Trường Xuân mang ra một tử thi, hoàng đế từng nói với ta nếu hoàng hậu có làm sai chuyện gì thì cũng mong ta cùng Triệu Tử Khâm tha thứ cho bà, lại đến việc bà tận tay đưa Lý Tư Tư đến phủ Thái tử, lại tới lúc bà nói hai chữ "chấm hết" kia. Một suy nghĩ lóe lên trong đầu ta, mà trước kia ta vẫn chưa từng dám nghĩ tới.

"Thành Vương tạo phản, có phải mẫu hậu cũng..." góp phần trong đó.

Bốn chữ kia ta không dám nói ra, lời nói ra đến miệng lại bị ta nuốt vào.

Hoàng hậu không trả lời, ánh mắt đăm chiêu nhìn ta lần cuối, sau đó phất tay áo rời đi. Cũng không đi được bao lâu, dừng bước, đưa lưng nói với ta.

"Những chuyện đại nghịch bất đạo, ai cũng không muốn làm. Nếu con là ta, có lẽ sẽ không hẳn là không làm những chuyện đó..."

Nói đến đây, bà dường như có chút nghẹn ngào, nghỉ một chút lại nói tiếp.

"Có thể vì con không phải là ta, sẽ không hiểu được sự đau khổ việc mất đi hài tử, cũng không hiểu được sự dày vò khi sống ở chốn thâm cung này."

Trước giường có treo một cái lục lạc, cũng không biết ngọn gió nào thổi đến, kêu leng keng. Tựa như là đem tiếng lòng đã nát tan của hoàng hậu kêu lên.

Sau đó, ngoài cửa phòng vang lên tiếng chìa khoá, lạch cạch~ cũng đem mắt ta khóa lại, một dòng nước mắt nhẹ nhàng rơi ra.

Triệu Cảnh Dục, nương thất hứa với con rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi