THÁI TỬ PHI NÓI CHUYỆN YÊU

Edit: Miêu Ngư

Trước cửa cung Trường Xuân có thị vệ trông coi, trong phòng lại có thị nữ giám sát. Ta nghĩ nát đầu cũng không có cách nào chạy thoát được. Ta cùng lắm chỉ có thể nhẹ giọng hướng bọn họ khẩn cầu. Nhưng cho dù có tốn bao nhiêu nước bọt, bọn họ cũng vẫn như đầu gỗ, một lời cũng không thốt ra. Ta nóng nảy, trực tiếp tháo xuống cây trâm trên đầu, kề cổ đe doạ bọn họ thả ra ngoài.

Thị nữ thấy ta như thế, hét to một tiếng, không ngừng khuyên nhủ muốn ta tỉnh táo lại.

Với ta mà nói, đã làm đến mức này thì còn gì là sợ, hét lớn.

"Nếu không thả ta ra ngoài, ta lập tức chết ngay tại đây!"

Có người hoảng hồn, vội vàng để thị vệ bên ngoài đi bẩm báo cho hoàng hậu. Ta cũng không quan tâm lắm, hoàng hậu coi trọng hài tử trong bụng ta như vậy, làm sao có thể nhìn ta chết được. Nhưng mà để bà tới đây, ta ít nhiều sẽ gặp chút phiền toái. Lòng ta gấp gáp, vội vàng ngăn cản trước một bước.

"Các ngươi nếu dám bước một bước, thì chờ mà nhặt xác ta đi."

"Thái tử phi, ngài tuyệt đối đừng xúc động."

Ta nghiêm cẩn nghe động tĩnh bên ngoài, những người kia đoán chừng cũng bị ta hù doạ, không dám cử động nữa. Ta lại giục, "mau mở cửa nhanh."

Ta biết nếu ta làm thế này sẽ khiến bọn họ khó xử, nhưng ta cũng là bất đắc dĩ. Thật lâu sau không nghe thấy tiếng mở cửa, ta mới cuống quýt hô lên.

"Không muốn ta chết thì nhanh mở cửa ra."

Lời này vừa thốt ra, cánh cửa đang đóng có chút động tĩnh. Ta di chuyển đến bên cửa, ánh mắt nhìn chằm chằm thị nữ trong phòng, trong lòng thầm tính toán nên chạy như thế nào cho an toàn.

Trong lúc ta đang suy nghĩ, cánh cửa kia có người đẩy ra, sau đó một bóng người duyên dáng, bước chân ổn trọng đi đến. Hoàng hậu uy nghi, nhìn thấy hành vi của ta cũng không nóng nảy, ngược lại cười nhạo mấy tiếng.

"Ta tưởng con còn có bản lĩnh gì, thì ra cũng chỉ là thủ đoạn thấp kém này."

Ta cầm chắc cây trâm, đâm sâu hơn vào da thịt, hơi đau. Ta cũng không để ý, lời nói không hề nghĩ ngợi vuột ra khỏi miệng.

"So với thủ đoạn của mẫu hậu, việc làm của ta rõ ràng không tính là gì."

Hoàng hậu cũng không thèm để ý lời mỉa mai của ta, lại nói.

"Ta vốn muốn che chở cho con, đây là con cố ý muốn chết, ta cũng không cần phải ép buộc bản thân làm gì."

Lời nói đến đây, hoàng hậu dừng lại, khóe miệng cong lên, cười lạnh. Đưa tay cho người hầu lui ra ngoài, thần bí nói.

"Có điều trước khi con chết, phải cho con biết một ít sự tình."

Ta cũng không đáp, nhìn chằm vào khuôn mặt lạ lẫm của bà. Hoàng hậu đã thay đổi, ta không biết trong thời gian ngắn, bà đã trải qua điều gì. Chỉ cảm thấy sự ôn nhu trên gương mặt bà nay đã sụp đổ. Giờ đây, trong đôi mắt kia lại toát ra vẻ tàn nhẫn cùng hận ý chưa từng có bao giờ. Hoàng hậu đã không còn là hoàng hậu, bà bây giờ đã không để tâm đến bất kì điều gì, hoặc có lẽ, đây mới là bản tính của bà.

"Triệu Tử Khâm đã trở về!"

Một câu, đủ để làm ta sững sờ tại chỗ, tay nắm cây trâm hơi chút run lên. Ta biết Triệu Tử Khâm sẽ nhanh chóng trở về, nhưng không ngờ lại sớm như vậy. Thành Vương bức vua thoái vị chỉ mới một thời gian, hắn liền quay về. Ta hoài nghi hắn đã biết rõ chuyện này, chỉ có là chờ Thành Vương ra tay mới quay về truy bắt. Thế này lại khó tránh khỏi xảy ra một trận ác chiến, ai thắng ai thua cũng không có kết quả tốt đẹp.

Hoàng hậu đem ánh mắt của ta cho vào đáy mắt, thừa dịp lúc ta còn bần thần, bước nhanh tới cạnh ta giật lấy cây trâm vứt xuống đất. Cây trâm rơi xuống, trực tiếp gãy làm hai đoạn, hạt châu được khảm bên trên cũng theo đó mà tán lạc tứ phía, lăn lông lốc.

Thấy ta còn đang ngây người, hoàng hậu trở nên hung ác, trầm giọng nói.

"Hắn trở về thì thế nào, cũng là dê vào miệng cọp, chẳng chịu nổi một kích mà thôi."

Thành Vương sẽ không thắng, đây là niềm tin duy nhất của ta sau khi biết tin Triệu Tử Khâm đã trở về.

Nhưng nghe bà nói như vậy, ta vẫn sợ hãi. Cũng không phải là sợ Triệu Tử Khâm gặp chuyện không may. Hắn thông minh như thế, sẽ không thể để mình bại trận. Ta chỉ sợ người trước mắt, sợ hoàng hậu vì đạt được mục đích, đã liều lĩnh mà đặt cược tính mạng. Để rồi sau này, thứ đổi lại chỉ là một dải lụa trắng hay là một ly rượu độc.

Ta muốn khuyên bà. "Mẫu hậu có nghĩ tới kết quả, nếu Thành Vương bại trận, thì bản thân sẽ rơi vào kết cục gì không?"

Hoàng hậu chẳng thèm suy nghĩ, hừ lạnh một tiếng, nói ta biết.

"Cùng lắm là một chữ chết, nếu ta sợ chết thì đã không làm đến ngày hôm nay."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi