Edit: Miêu Ngư
Bà quả thật là đã chuẩn bị cho cái chết rồi đi, ta vẫn không thể hiểu rõ, đây hết thảy là vì cái gì?
Trong lòng ta tràn ngập suy nghĩ, rối tinh rối mù, vô ý hỏi ra.
"Mẫu hậu đến tột cùng là vì sao... muốn làm như vậy?"
Hoàng hậu thoáng cái che lại cảm xúc, quay người đi về phía trong, ta ma xui quỷ khiến đi theo vào.
Bà bước đến trước giá sách cao cao, từ bên trong cẩn thận lấy xuống một hộp gấm. Có thể nhìn ra được cái hộp này rất quý trọng với bà. Dù cho bên ngoài hộp không một hạt bụi, bà vẫn đưa tay áo nhè nhẹ lau chùi, lúc sau mới chậm rãi mở ra, lộ ra đồ vật bên trong.
Ta nhìn vào, là một bức hoạ.
Hoàng hậu lấy ra, ngẩn ngơ nhìn người trong bức hoạ. Nhìn một lát, liền lặng lẽ rơi nước mắt.
Người trong bức hoạ kia không phải là ai khác, chính là Trường An. Trường An trong tranh ước chừng mười ba mười bốn tuổi, bộ dáng thanh tú, tuấn dật, tay cầm bút lông ngồi trước thư án, có lẽ đang đọc sách đột nhiên nhìn thấy gì đó, ngẩng đầu cười cực kỳ sáng lạn, như nắng ấm ngày đông, từng chút từng chút làm ấm đến thấu tim.
"Bức họa này là thứ duy nhất y để lại cho ta, ta giấu thật kĩ, lúc nhớ đến mới lén lút lấy ra ngắm nhìn."
Hoàng hậu nói đến đây thì nghẹn ngào, một tay xoa nhẹ mặt Trường An, run giọng tiếp tục nói.
"Triệu Thiên Lộc, hắn không có tâm. Trường An lúc còn sống không được hắn yêu thương cũng thôi đi, ngay cả chết rồi cũng muốn đốt hết di vật không còn một mảnh. Con hỏi ta vì sao phải làm chuyện đại nghịch bất đạo, sao không hỏi Triệu Thiên Lộc! Hắn vì sao lại có thể đối xử như thế với Trường An, cũng làm sao có thể đối như thế với ta!"
Lúc hoàng hậu hô lên tục danh của hoàng đế, ta thiếu chút nữa tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cho đến khi hoàng hậu nói xong, ta mới hồi phục tinh thần.
Nàng đem bức hoạ ôm vào trong ngực, cả người từ từ ngồi xuống đất, hoàn toàn không còn chút phong thái hoàng hậu.
"Hắn nếu có một ngày nghĩ đến Trường An thôi, ta cũng sẽ không trở nên như vậy. Trong mắt Triệu Thiên Lộc chỉ có Triệu Tử Khâm, con trai của Đức phi thì là bảo bối, vậy con trai của ta tính là gì?"
Hoàng hậu càng nói càng kích động, cuối cùng đến mức tê tâm liệt phế mà gào to, âm thanh nức nở, bi thương một khi xông lên đầu thì không thể nào ngăn được.
Ta nhìn thoáng qua bả vai run run của bà, lòng cũng thắt lại. Ta vẫn không thể tin được hoàng hậu có thể làm được chuyện tạo phản, cũng không thể tin được bà hận Hoàng đế sâu đến vậy.
"Hoàng hậu nương nương!"
Đột nhiên ngoài phòng vội vàng truyền đến tiếng gọi ầm ĩ, cùng với đó là tiếng bước chân bối rối. Ta vội vàng quay người, liền trông thấy một vị công công xông vào, quỳ trước mặt hoàng hậu.
"Nương nương! Thành Vương bị bắt, chiến trận này...thất bại rồi!"
Hoàng hậu không để ý đến hắn, chỉ ôm lấy bức hoạ, một chặp khóc lại cười. Đôi mắt vốn xinh đẹp cũng trở nên thất thần, ngây ngốc nhìn mặt đất.
Cho đến khi công công gọi mấy tiếng, bà mới lấy lại tinh thần, nói với ta.
"Đức phi sau khi chết bệnh, tự tay ta nuôi dưỡng Triệu Tử Khâm, lại không ngờ rằng nuôi hổ gây hoạ."
"Lúc trước hắn hại Trường An, Triệu Thiên Lộc một chút trách phạt cũng không có, hôm nay ta cũng chết dưới kiếm của hắn, ngươi nghĩ Triệu Thiên Lộc sẽ làm thế nào?"
"Hắn cái gì cũng không làm, không khóc không cười, sẽ coi như là một người trong cung chết mà thôi."
Giọng nói của hoàng hậu yếu dần, tựa như mất hết sức lực, nói khẽ.
"Có lẽ còn nghĩ, Đức phi yêu quý của hắn cuối cùng cũng có thể nhắm mắt."
Cái chết của Đức phi còn có liên quan tới hoàng hậu, ta kinh hãi. Khó trách ta cứ có cảm giác, Triệu Tử Khâm cùng hoàng hậu có gì đó ngăn cách, lúc gả tới ta còn nghĩ rằng là do bà chỉ là dưỡng mẫu. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là Triệu Tử Khâm đã sớm biết rõ rồi, mới có không ít hiềm khích với hoàng hậu.
Hoàng hậu bỗng nhiên vẫy tay với ta, nói.
"Diên nhi! Lại đây với mẫu hậu."
Ta không dám đi qua, không dám nữa.
Bà hẳn là nhìn thấy tâm tư của ta, cũng không miễn cưỡng. Cứ như vậy, cách xa ta một đoạn, nói tiếp, chỉ có điều âm điệu mềm nhũn.
"Đôi tay này của mẫu hậu hại không ít người, nhưng lại chưa bao giờ muốn hại con. Từ lúc nhìn thấy con, ta tựa như nhìn thấy chính mình lúc mới vào cung, ngây thơ rực rỡ, mọi việc đều không rành, vẫn có thể sống tiêu dao tự tại."
"Có một đoạn thời gian, bỗng nhiên ta phát hiện có chút ghét con, ghét đến mức muốn con phải nhận lấy những đau khổ như ta đã từng. Nhưng mà mỗi lần nhìn thấy con, đều muốn tìm cách giúp con nhanh mang thai. Lúc biết được tin con mang thai hài tử, khi đó trong đầu ta chỉ có duy nhất một suy nghĩ, không thể để con dẫm lên vết xe đổ của ta. Hài tử trong bụng phải bình an mà sinh ra, cũng muốn bình an mà lớn lên."
"Nhưng ta tội ác tày trời, có lẽ không thể nhìn thấy nó được sinh ra, cũng không thể nghe tiếng nó khóc lên."
Nói không động tâm thì là giả. Ngay lúc ta đang do dự nên nói với bà như thế nào. Hoàng hậu nhanh chóng rút ra dao găm trong ống tay áo rộng thùng thình, xuyên qua bức hoạ, đâm thẳng vào ngực.
Ta tận mắt nhìn thấy hết thảy, hoàn toàn sợ hãi. Thân thể cũng không đứng vững, nghiêng sang một bên, may mắn có cái bàn chống đỡ mới không ngã ra đất.
Ta há mồm muốn hô lên, yết hầu lại không thể phát ra âm thanh. Công công quỳ trên mặt đất thấy vậy, mới kinh hãi kêu to, giọng nói the thé phá vỡ cả cung Trường Xuân.
Khi đó, hoàng hậu lại nói ra, một lời nói sau cùng.
"Cái kia, Triệu Cảnh Dục không có việc gì, con đừng lo lắng, ta đã sớm sai người đi chăm sóc..."
Lời nói chưa xong, hoàng hậu liền tắt thở, đi theo Trường An.