THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Tô Vũ dựa vào lưng ghế, có chút uể oải và khóa đoán, ánh mắt nhìn Thẩm Nguyệt vô cùng thâm trầm.

Hắn mỉm cười nói: “Trong mắt nàng, ta lợi hại thế sao?”

Thẩm Nguyệt không tiếc nói: “Chỉ có hơn chứ không có kém”.

Tô Vũ nhẹ giọng nói: “Quả thực, nếu Tần Như Lương thắng trận này, thì sẽ không có ý nghĩa gì”.

Nói đến đây, Thẩm Nguyệt có thể chắc chắn, tất cả đều không thoát khỏi liên can đến hắn.

Tần Như Lương bại trận, mới không phải là nguyên nhân hắn bị phế một cánh tay, càng không chỉ là nguyên nhân Triệu Thiên Khải cố ý làm chậm trễ quân cơ.

Còn Tô Vũ quá hiểu tính cách của Triệu Thiên Khải, cũng quá hiểu tác phong của Tần Như Lương, cho nên hắn có thể dễ dàng suy đoán ra tình thế của hai nước một khi chiến tranh bùng nổ.

Lúc đó Liên Thanh Châu ở xa mãi biên giới, chiến loạn hai nước vẫn chưa bắt đầu, hắn đã bố trí xong tất cả.

Sau đó hai người trầm mặc một lúc.

Thẩm Nguyệt phát hiện, đợi nàng từng bước mở ra đáp án, từng bước tìm hiểu sâu hơn về Tô Vũ, thì không còn nhẹ nhõm như trong tưởng tượng.

Tô Vũ thản nhiên hỏi nàng: “Có phải nàng ở bên ta càng lâu, khám phá được bí mật của ta, thì càng cảm thấy ta đáng sợ không?”

Thẩm Nguyệt chiếu lệ nói: “Cũng không đến mức ấy”.

Nàng chỉ cảm thấy không thoải mái.

Hắn nói: “Có lẽ ta thích hợp cô độc một mình hơn, để nàng biết những chuyện bẩn thỉu này, ta cũng rất áy náy”.

Trong lòng Thẩm Nguyệt run lên, bỗng có chút nặng nề khó chịu.

Khi nàng đang định lên tiếng nói gì, bỗng nhiên sàn nhà phía bên trên đỉnh đầu vang lên tiếng động thịch thịch bùm bụp, chen ngang cuộc trò chuyện của hai người.

Lúc này ông chủ đi ra với vẻ áy náy, nói: “Xin lỗi hai vị khách quan, trên lầu có chuột, hy vọng không làm phiền khách quan dùng bữa”.

Thẩm Nguyệt hoàn hồn lại từ trong vẻ trầm trọng, nói: “Nghe âm thanh này hình như không chỉ có một con chuột, mà cả một đàn chuột”.

Ông chủ nói: “Đám chuột này rất giảo hoạt, không tìm được ổ của chúng, cho nên chúng cứ chui ra làm loạn”.

“Việc này còn không đơn giản ư, nuôi một con mèo là được”.

Ông chủ nói: “Khách quan nói rất đúng, đợi sau khi chiến loạn kết thúc, ta sẽ nuôi một con mèo”.

Thẩm Nguyệt không nói gì thêm. Khi quay đầu lại định nói với Tô Vũ, lại không biết nói từ đâu.

Một lúc sau, ông chủ lại từ bếp lấy ra một bình rượu Phượng Lê, đặt lên bàn nói: “Rượu này tặng miễn phí cho hai vị khách quan, để bù đắp lũ chuột khiến hai khách quan không thoải mái”.

Thẩm Nguyệt đang định cầm bình, lúc này con phố bên ngoài vang lên tiếng kim loại do binh giáp ma sát vào nhau, và tiếng bước chân hỗn loạn dồn dập nặng nề.

Sắc mặt ông chủ nghiêm lại, rời bước đến bên cửa sổ, vén rèm lên nhìn ra ngoài.

Nhưng thấy hàng dài binh sĩ từ trên phố đi qua, dưới ánh nắng gay gắt, những chỗ đi qua lại có một luồng lạnh giá thấu xương.

Ông chủ quay đầu lo lắng sợ hãi hỏi: “Chắc không phải lại sắp đánh nhau chứ? Không phải nói sứ thần đã đến Thành Huyền, sắp hòa đàm với Dạ Lương sao?”

Tô Vũ thản nhiên nói: “Có lẽ Trấn Nam đại tướng quân của Thành Huyền không cam tâm thất bại như vậy, còn muốn cố hết sức một phen, muốn cứu vãn chiến cục”.

Lúc Tô Vũ nói những lời này, vẻ mặt rất bình tĩnh, cứ như đang nói một chuyện hết sức bình thường, khiến Thẩm Nguyệt rất bất ngờ.

Hắn chắc chắn như vậy, Triệu Thiên Khải nhất định sẽ nắm bắt lấy cơ hội cuối cùng này, đi tấn công Dạ Lương lần nữa sao?

Muốn g.iết ch.ết Triệu Thiên Khải, trận chiến này ông ta phải thất bại. Nếu để ông ta bắt được hoàng đế của Dạ Lương thật, thì bọn họ vất vả đến đây chẳng phải là công lao đổ biển ư.

Đến lúc đó Triệu Thiên Khải sẽ càng thêm kiêu ngạo. Còn muốn đoạt binh quyền của đại quân Nam Cảnh thì khó càng thêm khó.

Trước mắt Dạ Lương tưởng rẳng Đại Sở đang chuẩn bị hòa đàm, có thể không ngờ Đại Sở lại đột nhiên dẫn binh đánh úp, chắc đang là lúc buông lỏng phòng vệ.

Bất kể Triệu Thiên Khải có khả năng thắng hay không, nếu không thể khiến ông ta thắng, Dạ Lương chắc hẳn đã có phòng bị từ sớm.

Thẩm Nguyệt bất ngờ ngẩng đầu, nhìn kỹ và quan sát chăm chú ông chủ trước mặt, thấy vẻ mặt lời nói của ông ta thay đổi liên tục, đột nhiên hiểu ra, tại sao Tô Vũ đưa riêng nàng đến nơi này.

Quán rượu này vừa bẩn vừa cũ nát, rất ít có sĩ binh để ý đến, nhưng nó lại vẫn mở cửa làm ăn ở trong góc này, có hơi không đơn giản.

Tuy làm ăn không phát đạt, nhưng có thể nghe ngóng được tình báo trong thành đầu tiên.

Đường dây này, khi Liên Thanh Châu đến nơi này đã chôn sẵn từ lâu rồi ư?

Thẩm Nguyệt khó mà tin được, những hình như lại không có lý do khiến nàng không tin.

Quả thật, ông chủ còn muốn nghe ngóng chi tiết hơn, khẽ suỵt nói: “Sắp hòa đàm rồi, sau này hai nước có thể chung sống hòa bình rồi, lúc này tại sao tướng quân còn muốn đi tấn công Dạ Lương chứ? Lần trước thất bại đã đủ thảm hại rồi, nếu thực sự đánh nhau, hai nước còn có khả năng hòa đàm không?”

Tô Vũ bình thản nói: “Đại Sở và Dạ Lương đều có lòng muốn hòa đàm, chỉ là Triệu tướng quân cố chấp một mình một ý. Nghe nói Quốc Quân Dạ Lương cũng đến biên giới, nếu Triệu tướng quân đánh úp thành công, có lẽ là con đường trở lại chiến tranh nhanh nhất.

Ông chủ gật đầu liên tục nói: “Không nên đánh, trận này thực sự không nên đánh, không biết sẽ có bao nhiêu người chết đây. Quốc Quân Dạ Lương đâu có dễ dàng đánh úp như vậy. Hai vị khách quan từ từ ăn, tôi không làm phiền nữa”.

Sau đó Thẩm Nguyệt thấy ông chủ lại vào nhà bếp, lần này vào thì không ra nữa.

Thẩm Nguyệt muốn đi lấy bình rượu Phượng Lê đó, vừa chạm vào, thì bị Tô Vũ giơ tay ngăn lại.

Tô Vũ nói: “Uống ít thôi”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi