THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Thẩm Nguyệt cũng không cố uống, nói; “Vậy ta mang về cho Hạ Du uống thử”.

“Được”.

Cho đến khi muốn thanh toán ra về, cũng không thấy ông chủ xuất hiện.

Tô Vũ đặt một ít bạc vụn lên bàn, nói: “Có lẽ ông chủ rất bận, đi thôi”.

“Quán của ông ta không có khách, còn có thể bận việc gì?”, Thẩm Nguyệt tiện miệng nói.

Tô Vũ nói: “Có lẽ bận đuổi chuột”.

Đi một lúc, Thẩm Nguyệt bỗng nói: “Thì ra chàng lên kế hoạch đề phòng trước như vậy. Chàng chắc chắn Triệu Thiên Khải sẽ đi đánh úp thế sao?”

“Ông ta không đi cũng có thể kích động ông ta đi, nếu kích động mà ông ta không đi, để Dạ Lương đề phòng hơn cũng không có hại gì”.

Thẩm Nguyệt nhìn hắn nói: “Chàng như vậy có tính là thông đồng với địch b.án nước không?”

Việc gì cũng không nói cho nàng, nàng cứ luôn suy đoán. Suy đoán quá vất vả, câu chọc tức này dường như là buột miệng hỏi.

Hối hận muốn rút lại thì đã không kịp.

“B.án nước?”, Tô Vũ cười nhạt nói: “Nhà của nàng, nước của ta sớm đã mất rồi. Ta không thể để đại quân Nam Cảnh bị hủy hoại trong tay Triệu Thiên Khải, ta càng không thể để Đại Sở và Dạ Lương chiến loạn không ngừng, ít nhất trong mấy năm sau, không thể có chiến tranh nữa”.

Tô Vũ thờ ơ nhìn nàng một cái, nói: “Nếu đây là thông đồng với địch b.án nước, thì là vậy đi, ta không để ý”.

Rõ ràng biết hỏi ra câu này sẽ khiến hắn khó chịu, Thẩm Nguyệt nghe câu trả lời của hắn, trong lòng càng khó chịu hơn.

Thẩm Nguyệt nói: “Tại sao chàng cứ nhất định phải cố chấp lưu luyến đất nước xưa?”

“Bởi vì chỉ có như vậy, nàng và Bắp Chân mới không bị người khác ức hiếp, ta mong các nàng đi ức hiếp người trong thiên hạ”.

Khoang mắt Thẩm Nguyệt nóng lên đỏ ửng.

Khi sắp đến phủ đệ, Tô Vũ thì thầm với nàng: “Yến tiệc tối nay gặp Triệu Thiên Khải, nàng kích động ông ta, được không?”

Thẩm Nguyệt nói: “Nếu chàng nói ông ta để ý ta, đương nhiên để ta kích động ông ta thì hiệu quả hơn”.

Nàng đi lên phía trước, bước vào cửa, bỗng nói: “Xem ra, sau này ta cũng phải làm việc xấu cùng chàng rồi”.

“Xin lỗi, để nàng cảm thấy khó xử”.

“Ta cũng không muốn sau này Bắp Chân bị ức hiếp, và còn vì chàng là Tô Vũ”.

Tô Vũ sững sờ.

Trong quán rượu, sau khi Tô Vũ và Thẩm Nguyệt rời đi, chỉ lúc sau, đã có mấy con chuột hoảng sợ từ trong quán rượu chạy ra.

Hình như đúng là bị ông chủ đuổi ra.

Chuột nhanh chóng lao xuyên con phố, chui vào cái lỗ quen thuộc, không ngừng bò về phía trước.

Các sĩ binh bận chiến sự, ai mà đi quản chuột trong thành chứ. Chỉ cần chuột không lượn trước mắt bọn họ, thì sẽ không sao.

Cho dù bị sĩ binh phát hiện, chuột bò rất nhanh, chớp mắt đã chui vào lỗ không thấy bóng, sĩ binh muốn bắt cũng không bắt được.

Đến lúc chiều tối, chuột chạy ra khỏi thành, bị người canh cái lỗ bắt được.

Người đó phanh bụng từng con chuột, tìm được dải thư trong bụng của một con trong đó, cầm dải thư vội vàng đi bẩm báo với vẻ mặt nghiêm túc.

Buổi trưa Hạ Du và Hắc tướng quân dùng bữa trưa trong quân doanh, khi Thẩm Nguyệt và Tô Vũ quay về, hắn ta đầy một bụng tức giận, trách Thẩm Nguyệt và Tô Vũ lén ra ngoài, không đưa hắn ta đi cùng.

Thẩm Nguyệt về đến nội viện, trong lúc Hạ Du còn lẩm bẩm cằn nhằn, nàng đưa một chai rượu Phượng Lê cho hắn ta nếm tử, nói: “Nghe nói đây là rượu đặc sản của Dạ Lương, trộm chính tông, ngươi thử đi”.

Hạ Du oán trách nói: “Cũng may cô còn nhớ mang về cho ta, nếu không ta nhất định lầm bầm nhắc đến khi trời tối”.

Hắn ta đổ ra uống thử, chua ngọt vừa miệng, kèm vị rượu tinh khiết, quả đúng là rất ngon. Uống từng chén thì phiền phức, hắn ta ôm luôn uống cả bình.

Thẩm Nguyệt mới không nhìn hắn ta một lúc, muốn đến nhắc nhở hắn ta, rượu này uống dễ say, bảo hắn xem tình hình mà thưởng thức. Kết quả đã thấy bình rượu trống rỗng.

Hạ Du ngủ trong phòng cả một buổi chiều, đến tối cũng không tỉnh.

Đợi đến khi yến tiệc sắp bắt đầu, Hạ Du cũng chưa tỉnh. Vậy nên Thẩm Nguyệt và Tô Vũ cùng đến nơi mà Triệu Thiên Khải sắp xếp thiết yến.

Bên ngoài là một đội binh lính canh gác căng thẳng, vào phủ đệ của Triệu Thiên Khải lại là một cảnh tượng ca múa bình yên khác.

Trên đại điện trải thảm đỏ, bàn rượu hương án hai bên ngay ngắn thẳng hàng, từng hàng nến sáp vô cùng sáng rực.

Triệu Thiên Khải ngồi phía trên đầu đại điện, bên cạnh đặt một cái giá, trên giá treo áo giáp và kiếm của ông ta.

Tối nay Dạ Nguyệt đặc biệt thay một chiếc váy, mái tóc vấn lên thành búi, giữa búi tóc là cây châm bạch ngọc mà Tô Vũ tặng cho nàng.

Ngoài ra không còn đồ trang sức nào nữa.

Nhưng dáng người nàng mảnh mai, mặc dù mặc áo rộng, cũng không che được vẻ thướt tha của nàng, đôi mắt bình yên nhẹ nhàng, dường như có thể bao dung vạn vật, ngọn nến lấp lánh trong mắt nàng, nổi bật lên đôi mắt nàng vừa đen vừa sáng.

Khuôn mặt của Thẩn Nguyệt, vừa nhìn chỉ là thanh thoát, nhưng nhìn lâu thêm thì càng cảm thấy ưa nhìn, có khí chất động lòng người toát ra từ bên trong.

Mặt nàng không chút biểu cảm, chỉ khẽ hành lễ, rồi ngồi sang bên cạnh.

Triệu Thiên Khải làm đại tướng quân nhiều năm ở biên giới, có phụ nữ nào mà chưa từng thấy.

Rất nhiều cô gái đẹp hơn Thẩm Nguyệt, ông ta cũng từng cho ở bên cạnh để chơi đùa.

Nhưng những cô gái đó, hoặc là sợ cái uy của tướng quân ông ta, hoặc là làm theo ý ông ta, a dua nịnh bợ khiến ông ta nhanh chóng mất hứng.

Nhưng phụ nữ dám phá ông ta, không hề sợ hãi, còn hiểu biết giống như Thẩm Nguyệt, khiến Triệu Thiên Khải vô cùng có hứng thú.

Triệu Thiên Khải giơ tay, cầm bát rượu kính Thẩm Nguyệt một bát rượu, nói: “Thiết nghĩ Tần Như Lương thực là người biết hưởng phúc, chẳng trách đến bây giờ còn không biết đánh trận”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi